Chương 149 - Sao Băng Qua Trời

Gió chiều lồng lộng thổi vạt váy lụa phía trước bay phất phơ. Hạo Nhiên cất bước chậm rãi sau lưng người con gái.

Dù anh có hỏi đã xảy ra chuyện gì mà trông cô khác lạ thì Tử Hương vẫn không bày tỏ, chỉ đáp đơn giản muốn cùng anh đi chơi vài tiếng như đôi bè bạn bình thường.

-        Hạo Nhiên, chúng ta ăn bánh nướng nhé. – Tử Hương vui vẻ quay đầu nhìn anh, nháy mắt đề nghị.

-        Được, bánh nướng ngon mà.

Nói rồi, Hạo Nhiên nhanh chóng tiến gần, ga lăng móc ví trả tiền, lấy bánh đưa cho Tử Hương và cùng nhau ăn ngon lành. Còn chưa nuốt xong miếng bánh, cô lại chỉ tay sang hướng đối diện.

-        Hạo Nhiên, bên kia bán thịt xiên nướng vị đậm đà lắm, anh dẫn tôi qua đó mua nhé.

-        Ừ. Cô thích ăn gì tôi sẽ mua nấy.

-        Thật sao? - Tử Hương cảm động hỏi.

Anh nhẹ gật đầu, nở nụ cười hiền. Trực giác cho anh biết cô gái này đang vướng chuyện lấn cấn trong lòng. Bản thân anh có tình cảm với Tử Hương nhưng chỉ là cảm thông, khâm phục, hoàn toàn đâu phải yêu đương.

Một cô gái mồ côi đầy chí cầu tiến, luôn mạnh mẽ vươn lên đương đầu cuộc sống để tìm kiếm tương lai tựa cây xương rồng gai góc mọc giữa sa mạc khô cằn khiến bất kỳ người đàn ông nào bắt gặp cũng đôi chút động lòng trắc ẩn.

Sau khi thưởng thức các món ăn đường phố dân dã, cả hai sóng bước trở ra. Lúc đi ngang cửa hàng bán đồ trang sức, Hạo Nhiên tinh ý nhận thấy Tử Hương ngắm nhìn sợi dây chuyền đeo trên giá đỡ với đôi mắt thích thú mặc dù cô chỉ lướt ngang qua.

-        Cô không để tôi đưa về mà muốn gọi taxi sao? – Anh dịu giọng hỏi.

-        Vâng, hôm nay thật sự cám ơn anh nhiều lắm. Tôi còn hẹn bạn nữa. Lâu lâu nghỉ phép một ngày phải tận dụng chứ. – Tử Hương cười giả dối.

-        Tử Hương, dẫu có chuyện gì thì cô hãy luôn mạnh mẽ nhé. Trong mắt tôi, cô tựa cây xương rồng, bền bỉ và mang sức sống mãnh liệt.

-        Vậy…anh có thích xương rồng không? – Cô ngập ngừng hỏi.

-        Tôi yêu hoa xuyên tuyết.

Hạo Nhiên dứt lời, chiếc taxi cũng vừa trờ tới. Anh lịch sự mở cửa cho cô ngồi vào, vẫy tay chào tạm biệt và gấp gáp trở lại xe mình. Anh không biết giây phút anh quay lưng, cô gái đáng thương kia liền bật khóc nức nở.

Giọt nước mắt long lanh trong suốt rơi lã chã thấm ướt vạt váy lụa mềm. Tử Hương khóc vì hạnh phúc lẫn tủi thân.

Cô đã thực hiện được mong ước của mình, cùng Hạo Nhiên sóng đôi dạo phố dẫu chỉ một đoạn ngắn, cùng anh ăn những món bình dân cô thích như huyễn hoặc bản thân rằng anh đang chiều chuộng cô.

Có lẽ mai đây, mộng ước chung mái nhà che đầu với anh sẽ thành hiện thực nhưng là theo hướng khác thôi. Gạt đi đôi dòng lệ, cô rút điện thoại gọi Lý Hạo Nam, hẹn gặp ông.

Lúc này, ở biệt thự Lý gia, Lý Hạo Nam mừng y hệt trúng số, vội vàng quẳng luôn sổ sách, diện đồ vuốt tóc bảnh tỏn rồi bảo Ca sang lấy xe rước mình.

Khi Lý Hạo Nam sầm sập lao xuống cầu thang thì Tử Hân cũng vừa ngoài vườn trở vô. Thấy gần đến giờ cơm tối mà ông còn rời nhà, cô ngạc nhiên, khẽ cất tiếng.

-        Ba không dùng cơm ạ?

-        Ừ, ba có hẹn, con cứ ăn nhé. Hạo Nhiên rốt cuộc đi đâu chưa về nhỉ?

-        Anh ấy gặp bạn ạ, chắc ăn bên ngoài luôn.

Nghe con dâu trả lời, vị chủ tịch chỉ gật đầu và lẹ làng hướng ra phía cửa vì Ca đã lái xe tới đậu ngay dưới bậc tam cấp.

Tử Hân ngơ ngác dõi theo, cô thấy hơi lạ, trước đây, chưa từng chứng kiến bộ dạng này của ông, giống kiểu đang vướng lưới tình yêu. Lẽ nào tại con trai có đôi có cặp nên ông buồn, muốn bước thêm bước nữa hay gì.

-        Cô chủ dùng cơm luôn ạ.

Tiếng cô hầu gái cất lên hại Tử Hân giật thót, đưa tay ôm ngực, thời gian gần đây, chẳng hiểu sao cô cứ hay bị hồi hộp, chắc do làm chuyện ác nên tâm không tịnh, thành thử mới dễ hoảng hốt.

Trông cô hầu trẻ tái mặt vì lo lắng, Tử Hân xua tay cười thật tươi trấn an, ý bảo bản thân vẫn ổn rồi mau mắn nhấc chân. Tối nay cha con họ Lý vắng nhà cả, chỉ mỗi cô độc chiếm cái bàn ăn thịnh soạn. Như vậy thoải mái hơn, khỏi nhỏ nhẹ, ý tứ.

Ấy mà, niềm vui xíu xiu của nữ chủ Lý gia tương lai kéo dài chẳng tày gang. Ngay khi Tử Hân vừa cầm đũa thì Hạo Nhiên không biết về từ bao giờ, xộc thẳng luôn vào và kéo ghế ngồi sát cạnh bên.

-        Ba đâu em?

-        Ba bảo hẹn bạn ăn cơm. – Tử Hân đáp.

-        May anh về kịp, không lát nữa bị ăn một mình. – Hạo Nhiên vui vẻ nói.

-        Anh chưa ăn à? – Cô nhìn anh, dò hỏi.

-        Phải. Anh về ăn với em mà.

Hạo Nhiên ân cần gắp thức ăn bỏ vô chén cho vợ mình. Tử Hân giả lả cười cười, đón nhận sự chăm sóc của anh.