Chương 148 - Sao Băng Qua Trời
- Tử Hân xem hết hai cuốn sách chưa nhỉ? – Diệp sư phụ bất ngờ hỏi.
- Thưa sư phụ, con đã học xong, nhờ thầy ghi chú tỉ mỉ nên con mới có thể tự mình luyện tập ạ. – Cô nhỏ giọng trả lời.
Khi ấm trà cạn, cả ba người cùng nhau rảo xuống đỉnh thác.
Diệp sư phụ đứng trên tảng đá, chắp tay sau lưng, quan sát Tử Hân và Hạo Nhiên đối kháng. Ông mỉm cười hài lòng vì thân thủ nữ đệ tử đã linh hoạt, đường kiếm sắc bén hơn rất nhiều, còn khống chế cảm xúc khá ổn.
Trưa đến, thầy trò dùng cơm đạm bạc rồi từ biệt nhau. Hạo Nhiên dẫn Tử Hân xuống thác ngắm cảnh, tiện thể hái cho cô ít măng le rừng.
Anh luôn muốn thể hiện tình yêu dành riêng cô bằng hành động thiết thực, chân thành nhất, những mong cô cảm động mà suy nghĩ lại.
Ban nãy, lúc vợ anh đi pha trà, Diệp sư phụ nói bao giờ anh khẳng định chính xác tình cảm của Tử Hân với mình, hãy thay ông truyền dạy kỹ thuật cuối cùng cũng là tuyệt học cao nhất của võ cổ truyền Diệp gia cho cô.
Rời khỏi ngọn núi, Hạo Nhiên tiếp tục lái ô tô đưa Tử Hân tới trường bắn. Nếu như Diệp sư phụ là thầy dạy cô đánh võ thì anh chính là thầy dạy cô bắn súng.
- Em sang nước B có thường luyện tay không? – Hạo Nhiên vừa nạp đạn vừa hỏi.
- Mỗi tháng đi vài lần. – Tử Hân hờ hững đáp.
Tiếp đó, hai người, hai làn bắn cách nhau, mạnh ai nấy bắn. Tử Hân đã về nước X và ở kề bên nên Hạo Nhiên chẳng còn lo cô gặp tổn hại gì nữa, chí ít trong phạm vi tỉnh J, anh tự tin mình sẽ bảo vệ cô an toàn.
Bắn tan nát mục tiêu thì cũng bốn giờ chiều. Hạo Nhiên vào kho cất súng xong bỗng nghe âm báo tin nhắn tới, người gởi là Tử Hương, cô hẹn anh đến công viên gần Kingdom gặp mặt.
Đưa mắt nhìn cô vợ đang nhàn tản nhịp chân chờ mình phía xa, Hạo Nhiên hơi chút lo lắng, xưa giờ Tử Hương không bạo dạn chủ động hẹn anh như vậy, có lẽ nào vị nụ hôn sai lầm kia chăng, anh sợ Tử Hân biết sẽ càng nghĩ xấu mình, khoảng cách đôi lứa e càng xa hơn.
- Em à, bạn anh hẹn gặp gấp quá, anh bắt taxi chở em về nhà trước nhé. – Anh dịu dàng đề nghị khi vừa tiến lại cạnh cô.
- Anh cứ đi, em tự về được. – Tử Hân gật đầu đồng ý.
Ra đến cổng, Hạo Nhiên đưa tay vẫy chiếc taxi và cẩn thận mở cửa, che đầu để cô ngồi vô, dặn dò bác tài rồi hôn nhẹ cái trán bướng xong mới lùi bước cho xe chuyển bánh.
Chờ chiếc ô tô khuất hẳn, anh trở lại bãi đỗ lấy xe, gấp gáp phóng tới điểm hẹn. Chỉ trong tích tắc, bóng dáng yêu kiều đã xuất hiện dưới cột đèn đường. Không khoác lên bộ đồng phục nhà hàng, Tử Hương trông trẻ trung hơn rất nhiều.
- Tử Hương, chuyện tối đó…- Hạo Nhiên ngập ngừng cất tiếng ngay khi giáp mặt cô gái trẻ.
- Anh say quá nên ngã vào tôi, tôi hiểu mà. À, Hạo Nhiên, anh có thể nhính chút thời gian cùng tôi dạo phố không? Chỉ duy nhất lần này thôi.
Tuy hơi bất ngờ trước lời đề nghị của Tử Hương nhưng sau vài giây suy nghĩ, Hạo Nhiên khe khẽ gật đầu, mời cô lên xe.
Cô chẳng trách cứ anh thì chiều ý cô một lần đâu quá đáng gì. Anh cũng nào ngốc tới độ không nhận ra tình cảm cô dành cho mình qua ngần ấy lần gặp gỡ.
Chiếc ô tô lăn bánh, nhá đèn xin đường, phút chốc đã khuất lẫn dòng xe tan tầm đông đúc. Tử Hân lặng lẽ ngồi trong chiếc taxi gần đó dõi theo. Thái độ khác thường ban nãy của anh khiến cô nghi ngờ nên kêu tài xế quay xe bám đuôi.
Vốn cô chỉ muốn biết Hạo Nhiên quen ai bên ngoài để mai này lấy cớ chia tay nhưng nhìn thấy Tử Hương, lòng bỗng dưng lại buồn.
Nếu có tình cảm với cô ấy, sao anh còn chui vào phòng cô, ráng làm ra chuyện đã rồi mà ép buộc cô trở thành vợ anh chứ. Hại hai mối duyên tơ lỡ làng, khiến cô hận anh thấu xương, và giờ anh phải lén lút nói dối ngược xuôi.
- Mình đi đâu đây cô?
- Hả? À, khu Villa The Sun ạ.
Bác tài bất chợt hỏi làm Tử Hân giật mình, thoát khỏi vùng suy nghĩ, vội vàng đọc địa chỉ cho ông chạy. Cô chẳng biết địa ngục bản thân mong muốn tạo ra là nhấn chìm anh hay chính cô nữa, mông lung lẫn chán chường.
Nhác thấy xe bánh bột ngô bên lề, cô liền giục bác tài xế tấp sang cho mình mua mấy cái và ăn vội trên xe.
Khi miếng bánh còn chưa trôi xuống, nước mắt đã tuôn rơi hai hàng. Cảnh phố chiều chạng vạng càng gợi nỗi nhớ tình thâm da diết.