Chương 147 - Sao Băng Qua Trời

Qua một buổi tối ngủ thật sâu giấc và mơ nhiều mộng đẹp, Tử Hân cảm giác thoải mái vô cùng. Mấy tháng nay nằm kề Hạo Nhiên, cô cứ phập phồng đề phòng thành thử cũng chập chờn nửa mê nửa tỉnh.

Vừa mới hé mi thì gương mặt điển trai tặng kèm nụ cười dịu dàng tình tứ của Hạo Nhiên đập ngay vào mắt khiến Tử Hân bấn loạn bật dậy, kéo chăn che kín người, hét rõ to.

-        Em thấy chồng mình mà sợ đến vậy sao? Em làm chuyện có lỗi với anh à?

Nghe Hạo Nhiên buông câu chất vấn, Tử Hân sững sờ tròn mắt nhìn anh. Lẽ nào anh biết tỏng việc cô lấy cắp thông tin gói thầu ngàn tỷ tuồn bán hay không.

-        Em…tại…tại em nghĩ anh ở phòng bên kia. – Cô vội đáp lời, đôi con ngươi vẫn mở to hết cỡ.

-        Chồng em say rượu, em chẳng ở cạnh còn giấu mất chăn, em muốn anh lạnh rồi trúng gió chết hả? – Anh tiếp tục chọc ghẹo vì trông cô lắp bắp rất đáng yêu.

-        Hả? Làm…làm gì có, em…

Cô chưa nói hết, anh đã bật cười, rướn người, âu yếm hôn nhẹ vầng trán xinh.

Nhận ra mình lo lắng, nghĩ ngợi quá, thêm phần ấn tượng về vết son môi tối qua nên cô chán ghét dùng tay đẩy mạnh anh và bò ngang, nhảy khỏi giường.

Thế nhưng, khi bàn chân đang xỏ vào dép lông thì bờ eo bị anh mạnh mẽ tóm gọn, kéo cô ngã lui, ngồi hẳn lên đôi chân cực phẩm. Vòng ôm siết chặt hại cô không cựa quậy được. Anh cưng chiều dụi đầu vô tấm lưng mảnh mai, dịu giọng.

-        Hôm nay mình đi thăm thầy nhé.

-        Anh nghỉ làm hả? – Cô ngạc nhiên, cất tiếng hỏi.

-        Ừ. Anh hơi stress, cùng em dạo chơi hóng gió cho tâm tư nhẹ chút sẽ lại tiếp tục kiếm tiền.

-        Ờ. Vậy cũng được.

Tử Hân vừa gật đầu đồng ý, Hạo Nhiên dần dà nới lỏng tay, thả cô đứng lên và trở về phòng, tắm gội chuẩn bị.

Cô thở dài, nửa như ngán ngẩm, nửa tựa xót xa nhìn lưng áo sơ mi trắng nhàu nhĩ kia rồi nối gót bám theo vì tất cả quần áo lẫn đồ dùng cá nhân đã chuyển sang phòng anh hết, căn phòng này chỉ có mỗi giường với gối chăn thôi.

Cứ nghĩ anh say mà đánh một giấc tới sáng, nào ngờ nửa đêm còn lò dò qua đây.

Lúc Tử Hân và Hạo Nhiên xuống phòng ăn, Lý Hạo Nam đã ngồi vào bàn từ trước. Trông thấy họ vận võ phục trắng tinh, ông hơi chút ngạc nhiên nhưng vẫn không hỏi.

Bữa sáng diễn ra trong không khí đầm ấm, ân cần của gia đình đạt chuẩn hạnh phúc.

-        Ba, bữa nay con đưa vợ con lên núi ạ, ba cho con nghỉ một ngày nhé. – Hạo Nhiên nhỏ giọng xin phép.

-        Ừ. Nghỉ vài ngày cũng được, tâm trạng xấu thì chẳng làm việc đạt kết quả đâu. – Lý Hạo Nam gật gù tán thành.

Ăn uống xong, Lý Hạo Nam xách cặp đến công ty còn đôi vợ chồng trẻ ra xe lên núi. Tử Hân lặng lẽ ngắm quang cảnh dọc hai bên.

Sau cái hôm ngất lịm ngay cổng trang trại, cô chưa lần đi lại đoạn đường kỷ niệm này và ghé thăm dì Lưu. Phần vì sợ khơi gợi nỗi đau cắt tim, phần vì ngại vô tình giáp mặt Thiên Thuận sẽ khiến cả hai khó xử.

Gởi ô tô ở cổng cho bảo vệ coi giúp, Hạo Nhiên nắm tay Tử Hân men theo con đường quen thuộc.

Mặc kệ dưới phố thị vật đổi sao dời, nơi đây vẫn vẹn nguyên nét hoang sơ thuở nào, gió đùa lá reo, thác ru, suối hát. Cô cảm giác mỗi khi lướt ngang những chỗ in dấu kỷ niệm hôm nao, bàn tay anh càng siết chặt lấy cô hơn.

Giây phút thấy người thầy đáng kính đang cắt tỉa khóm hồng hanh hao trước sân, sống mũi Tử Hân bất giác cay cay, nhanh chóng cùng Hạo Nhiên tiến vào, đồng thanh cúi đầu lễ phép.

-        Chúng con chào sư phụ.

-        À. Là hai đứa ư? – Diệp sư phụ cười hiền hậu.

-        Con xin lỗi vì về nước đã lâu mà giờ mới lên thăm thầy. – Tử Hân cúi đầu.

-        Đừng đặt nặng chuyện đó. Hai con nên duyên thế này, sư phụ vui lắm.

Dứt câu, Diệp sư phụ chậm rãi khoác tay bảo đôi đệ tử cùng ông đến bên chiếc bàn tre uống trà.

Tử Hân mau mắn lấy ấm, vào bếp châm thêm nước nóng. Cô nhận thấy mọi thứ y hệt như xưa, cái gáo múc nước, rổ thau úp gọn trên chạn gỗ, rau ngoài vườn vẫn xanh um.

Quay trở ra thì hai thầy trò đã đi được mấy nước cờ. Tử Hân nhẹ nhàng đặt ấm trà xuống, an phận ngồi cạnh Hạo Nhiên, lặng nhìn.

Hôm đám cưới của cả hai, Diệp sư phụ không tham dự, chỉ gởi cho anh với cô cặp nhẫn ngọc làm quà.

-        Con thua rồi ạ. – Hạo Nhiên cười gượng gạo.

-        Uống trà thôi.

Diệp sư phụ đặt con cờ cuối, hạ giọng. Đôi mắt tinh anh trên gương mặt in hằn dấu vết thời gian quét nhanh qua cặp nam nữ đệ tử. Vốn khi thiệp hồng báo tin mừng đến tay, ông nhận ra cuộc hôn nhân tưởng chừng mỹ mãn thực chất ẩn chứa quá nhiều toan tính, chịu đựng.

Nền tảng xây dựng của vợ chồng Hạo Nhiên chẳng hề có tình yêu xuất phát từ hai phía. Đấy là lý do ông không tới chúc phúc bởi câu chúc đó sẽ vô nghĩa đối với chúng.