Chương 146 - Sao Băng Qua Trời

Đôi ánh mắt nhìn nhau không chớp, hơi thở nặng nề, dồn dập như thiêu đốt trái tim người thiếu nữ. Cô cảm nhận được chân mày Hạo Nhiên nhíu lại, môi mím chặt tỏ vẻ bất mãn.

-        Tôi xin lỗi Tử Hương, cô ra ngoài đi, gọi phục vụ thanh toán luôn. – Anh nói và loạng choạng ngã xuống ghế.

-        Vâng.

Câu đáp lời pha theo cơn nghẹn ngào dâng trào vừa kết thúc, Tử Hương gấp gáp vụt chạy, giọt nước mắt bẽ bàng cũng chực tràn khóe mi.

Hạnh phúc ngắn ngủi chỉ thoảng vài giây liền tan tựa bọt bèo. Cô hiểu rằng khoảnh khắc ban nãy anh nhầm cô thành người con gái khiến anh đau khổ đó.

Yêu anh, cô chẳng còn là chính mình ngày xưa, ngơ dại, ngốc ngếch, dẫu biết anh đã có vợ nhưng không thể bắt con tim cố chấp thôi hết tương tư. Ước mơ của cô là sống với anh dưới một mái nhà che mưa che nắng, nhìn anh mỗi ngày, cùng nhau ăn cơm uống trà.

Khóc cho vơi hết sầu muộn xong, Tử Hương vốc nước lên rửa sơ mặt, rút khăn giấy thấm khô và nhanh nhẹn rời phòng vệ sinh. Ngay chính thời khắc này, cô đưa ra quyết định lớn trong cuộc đời mình.

Trở lại quầy tiếp tân thì Hạo Nhiên lẫn Chu Hà đã về. Tử Hương chỉ kịp thấy chiếc ô tô đắt đỏ nhá đèn xin đường trước cổng.

Lưu Nhược Bân lái xe chạy thật lẹ vì cậu chủ cứ liên tục gọi tên Tử Hân. Hắn cũng hết biết, cô ấy ở nước B hai năm anh nào có than thở, giờ ở chung nhà, chung phòng, ngủ chung giường mà nhớ nhung là làm sao.

Lúc Lưu Nhược Bân dìu Hạo Nhiên qua cửa chính thì thấy Lý Hạo Nam với Tử Hân đang ở phòng khách chuyện trò. Trông ánh mắt họ, hắn cảm giác hệt mình bị xem như tội đồ mang anh đi nhậu nhẹt vậy.

-        Cháu chào chủ tịch. Chào cô chủ. – Hắn méo mó mặt mày nhưng vẫn tỏ ra lễ phép.

-        Tử Hân, con đưa Hạo Nhiên về phòng. – Lý Hạo Nam quay sang Tử Hân, dịu giọng.

-        Vâng, thưa ba.

Tử Hân đáp khẽ và tiến lại, đón lấy Hạo Nhiên từ tay Lưu Nhược Bân rồi dìu lên lầu. Ban nãy, ăn cơm tối xong, Lý Hạo Nam kêu cô sang phòng khách cùng ông uống trà.

Bản thân cô nào ngờ vuột gói thầu mấy ngàn tỷ mà vị chủ tịch xem như chẳng có gì. Ông không rầy rà Hạo Nhiên, còn bảo cô hãy ủi an, động viên anh trong thời gian này bởi lo thất bại buổi đầu sẽ làm tinh thần, ý chí con trai ông suy sụp.

Vào phòng, Tử Hân cẩn thận xoay người, đỡ Hạo Nhiên nằm xuống giường. Ngặt nỗi, anh cứ bám víu cô thành thử khiến cả hai vấp ngã.

-        Ây da, đau…đau quá. – Hạo Nhiên la to, cơ mặt co dúm.

Đỉnh đầu Tử Hân cũng nhói tê tái, vội vàng đưa tay sờ tới sờ lui cái cằm của anh kiểm tra. Lực va khá mạnh, may là cô lẫn anh đều không sứt, mẻ, bể, thủng.

Khẽ nghiến răng một cái, cô bực bội lôi kéo người anh cho thẳng lại, kê gối, đắp chăn.

Xong xuôi mọi chuyện, cô thở phào đứng dậy. Giây phút định đến tắt điện, ánh mắt cô bất chợt phát hiện vệt son lem quanh khóe môi Hạo Nhiên. Chẳng biết vì sao lòng bỗng cảm giác bức bối.

-        Anh khá dễ dãi, sao không tìm người khác mà cứ phải là tôi chứ?

Dứt câu, Tử Hân tiện thể lôi luôn cái chăn khỏi người anh, vứt nằm trơ trọi ra đó rồi rời khỏi, qua phòng cũ của mình và ngủ.

Thời gian trôi dần, khi Hạo Nhiên nghe lạnh quá, mò mẫm tìm chăn để đắp thì chẳng thấy cô vợ đâu. Giật mình tỉnh dậy, nhìn phần nệm bên cạnh trống trơn, anh hốt hoảng lao về phía cửa kính, vạch màn quan sát khắp ban công.

-        Tử Hân…Tử Hân.

Sau tiếng lắp bắp, Hạo Nhiên tiếp tục nhảy vào nhà vệ sinh nhưng vẫn không có cô. Trong khoảnh khắc vô tình, bỗng thấy vệt son đỏ lem nhem trên môi mình.

Lúc này, anh mới định thần nhớ lại chuyện trong Kingdom, thầm nghĩ chắc là son của Tử Hương. Đưa tay vỗ mạnh lên trán, anh cắn chặt môi như muốn trừng phạt bản thân.

Với lấy chiếc gối, anh mau mắn sang phòng cách vách. Cũng may Tử Hân quên khóa cửa nên anh dễ dàng tiếp cận mà chẳng gây động tĩnh.

Rón rén đặt gối xuống, giở chăn, anh khẽ khàng lết sát gần cô. Nghe hơi thở đều đều nhè nhẹ, biết cô đã say giấc, anh luồn tay ôm lấy vợ, vùi đầu vào làn tóc thơm thoang thoảng. mỉm cười và nhắm mắt.

Hạo Nhiên không rõ Tử Hân phát hiện dấu son ấy hay chưa. Nếu đó là lý do cô bỏ anh qua đây ngủ hẳn anh sẽ mừng lắm luôn. Ít nhất như vậy, anh tin rằng cô có chút ghen tuông vì mình.

-        Tử Hân, anh yêu em, cả đời anh chỉ biết mình em thôi. – Anh thì thầm khe khẽ, chìm dần vào mộng đẹp.