Chương 145 - Sao Băng Qua Trời

Một ngày làm việc kết thúc. Hạo Nhiên mệt mỏi thu dọn và rời đi. Không phải vì áp lực mà bởi lấn cấn trong tình cảm nên tinh thần anh rơi vào trạng thái bất ổn, bất an như vậy. Bây giờ, anh mới ngấm cái câu đồng sàn dị mộng là thế nào.

Hôm nay, trời âm u, áng mây xám giăng ngang khiến chiều thu man mác buồn. Nắng đã tắt từ lâu, hàng cây hai bên đường xác xơ cô quạnh, đưa lá đưa cành giữa làn gió lạnh.

Mọi ngày, nếu không tiếp khách, cứ tan tầm là Hạo Nhiên bắt Lưu Nhược Bân lái xe chạy nhanh về biệt thự nhưng giờ đây, anh lại bảo hắn đảo vòng vòng kiếm quán cóc thơ thơ ngồi nhâm nhi. Giữa dòng người, xe hối hả vội vàng, anh cứ ngỡ như chỉ mỗi mình lẻ bóng cô liêu.

Cứ chốc chốc, Lưu Nhược Bân liếc gương chiếu hậu nhìn cậu chủ một lần. Hắn chẳng hiểu sao cưới Tử Hân làm vợ xong Hạo Nhiên còn thảm hơn lúc nhọc công theo đuổi.

-        Cậu chủ thấy quán này ổn không ạ?

Lưu Nhược Bân điều khiển xe lăn bánh chầm chậm, khẽ lên tiếng hỏi. Tận nãy giờ, hắn nghía hơn mười cái quán thơ mộng mà anh cứ thơ thẩn nên chưa chọn được cái nào.

-        Tới Kingdom đi. – Hạo Nhiên lơ đãng nói.

-        Dạ? À, vâng, thưa cậu chủ.

Tên tài xế ú ù hí hửng đáp lời, nhanh chóng làm như anh bảo. Thật tình thì quãng thời gian vừa rồi hắn dốc lòng cầu anh chọn nơi này. Kể từ ngày anh nhận chức ở tập đoàn, hắn ít rảnh thời gian đến đó trồng cây si.

Hạo Nhiên rút điện thoại, rà tới rà lui danh bạ, nhấn gọi Chu Hà, mời hắn dùng chung bữa tối và thưởng thức vài ly.

Vốn dĩ ngoài tay cảnh sát ốm o ra, anh chẳng biết kêu ai tâm sự tào lao cho đỡ căng thẳng cả, Lưu Nhược Bân phải ôm vô lăng, có tặng thêm tiền, anh cũng đâu dám để hắn uống.

-        Cậu cất xe rồi vô ngồi ăn luôn. – Hạo Nhiên cất tiếng khi chiếc ô tô dừng ngay cửa chính.

-        Vâng ạ. – Lưu Nhược Bân hề hà gật đầu.

Đưa mắt nhìn lên cánh cửa kính nằm cao trên những bậc tam cấp, Hạo Nhiên bỗng nhớ cái ngày anh với Tử Hân tay trong tay vào dùng bữa tối sau khi luyện bắn súng, ấy là lần duy nhất anh cảm giác cô vui vẻ mặc người lạ ngầm hiểu mối quan hệ tình cảm giữa cả hai.

Nhác thấy dáng người đàn ông điển trai xuất hiện, Tử Hương xúc động tiến nhanh ra đón. Hạo Nhiên sẽ chẳng bao giờ biết được, đêm sau hôn lễ rình rang của anh, có người con gái khóc than ướt gối.

-        Anh đến một mình ạ? – Tử Hương cúi đầu lễ phép.

-        Tôi đi cùng cảnh sát Chu, Nhược Bân nữa, chỉ ba người. – Anh cười nhẹ.

-        Mời anh lối này.

Tử Hương quay lưng đi trước, Hạo Nhiên rảo bước bám theo. Vì sợ món ăn lên lâu nên anh bảo cô tư vấn và bảo nhà bếp tiến hành nấu luôn, để Chu Hà tới thì có kịp. Giấc này tan làm, hẳn ông anh kết nghĩa đói rã ruột rồi.

Qua chừng hai mươi phút, bàn ăn đã bày biện thịnh soạn, Chu đầu sọ cũng vừa đẩy cửa nhảy vô. Hắn hơi chút ngạc nhiên bởi cứ nghĩ rằng Hạo Nhiên đưa cô dâu đi chung, ra mắt với anh em.

-        Chú không dẫn em dâu theo sao? Trốn vợ à? – Hắn cười toét miệng, kéo ghế ngồi, gật đầu tỏ ý chào Lưu Nhược Bân.

-        Em tan ca thì ghé đây luôn, cô ấy ở nhà. – Hạo Nhiên nâng chai rượu rót vô ly Chu Hà.

Hai anh em lâu ngày mới chén tạc chén thù thành thử ai cũng nhiệt tình ăn uống. Chu Hà định liệu nên đến bằng taxi cho an toàn. Còn Hạo Nhiên đang buồn trong tim, cộng thêm ỷ y tài xế Bân mập đâm ra tha hồ rót.

Vì chỉ được ăn chứ đâu thể uống nên Lưu Nhược Bân khó mà hòa vào cuộc trò chuyện giữa hai người đã ngà ngà say, do đó hắn xin phép xuống xe ngủ một lát, tiện thể lướt ngang quầy tiếp tân nhìn Tử Hương đôi phút.

Khi ba chai vang trơ hai cái vỏ trống trơn thì Chu Hà có điện thoại. Ngại phiền hà Hạo Nhiên, hắn lịch sự lủi ra ngoài nghe.

Từ xa, thấy cảnh sát Chu vật vờ mài băng ghế, nhựa giọng nói chuyện, cộng thêm ban nãy chứng kiến Lưu Nhược Bân đi trước nên Tử Hương lo lắng chạy vô phòng xem tình hình Hạo Nhiên thế nào.

Vừa hé mở cửa, đập vào mắt là người đàn ông say xỉn gục đầu trên bàn, cô vội tiến gần, khẽ lay gọi.

-        Anh Hạo Nhiên, anh ổn không?

Giọng nói dịu dàng vang nhẹ bên tai làm Hạo Nhiên mơ màng tỉnh lại, chậm rãi ngẩng lên. Gương mặt đẹp cùng bờ môi mọng ở cự ly gần hại anh ảo giác nhận nhầm thành người vợ mới cưới.

Hết kiềm lòng nổi, anh bật dậy, tóm lấy ảnh hình mảnh mai ấy áp sát tường, hôn ngấu nghiến.

Tử Hương chẳng có chút phản kháng gì. Lần đầu tiên cô được một người trao gởi nụ hôn, lại là người cô vẫn luôn tơ tưởng. Hương vị của rượu lẫn làn môi mềm khiến cô đê mê tận hưởng. Thế nhưng, khi cô lấy bình tĩnh để đáp trả thì anh vội buông tay.