Chương 144 - Sao Băng Qua Trời

Lúc Hạo Nhiên rời nhà tắm thì Tử Hân đang ngồi đọc sách. Nhận ra ấy là cuốn ghi chép các thế võ Diệp sư phụ tặng cô, anh chậm rãi tiến gần. Từ ngày cô về nước, họ chưa lên núi thăm hỏi thầy do xảy đến quá nhiều chuyện.

-        Tử Hân em, hôm nào, chúng ta đi thăm thầy nhé. – Hạo Nhiên choàng tay ôm lấy hai bờ vai cô, thủ thỉ.

-        À. Được. Nhân tiện, so tài cùng anh xem sao. – Cô trả lời, gương mặt tỏ vẻ khó chịu vì hơi thở nam tính cứ liên tục phả vào.

-        Em luyện hết hai cuốn luôn chưa mà đòi thi thố? – Anh cười khẽ, điệu bộ châm chọc hỏi dò.

-        Xong cả rồi.

Cô vừa dứt câu thì bờ môi nóng không yên phận của anh liên tục hôn khắp mái tóc xõa buông dài và dần dà trượt tới trước, ghi dấu son lên chiếc cổ ngọc ngà.

-        Hạo Nhiên, đừng mà…

Câu nói chỉ mới thốt vài chữ bỗng chìm nghỉm giữa nụ hôn bất tận của người đàn ông. Một tay anh giữ chiếc cằm thon, tay kia nắm chặt cổ tay cô.

Tử Hân chỉ có thể phản kháng bằng bàn tay còn lại. Nếu đứng đã dễ, đằng này lại ngồi thành thử cô yếu thế hẳn. Cô đâu thể tung võ đánh anh, đang diễn vai vợ hiền dâu thảo mà.

Khi hơi thở bị Hạo Nhiên gần như rút cạn, Tử Hân xụi lơ trong vòng ôm của anh. Phút chốc, nhận thấy cô hết phản kháng, anh nhanh chóng bế bổng cô và đặt xuống giường.

Chỉ chờ bấy nhiêu, Tử Hân mau mắn bật dậy nhưng liền bị anh đẩy ngã. Hơi thở vương hương vang đỏ nồng nàn mỗi lúc càng nặng nề, đôi mắt anh mơ màng nhìn cô say đắm.

-        Tử Hân, hãy cho phép anh yêu em, hãy sinh cho anh một bé con em nhé.

Nói xong, anh lại cúi đầu. Tử Hân dùng sức đẩy hai vai người phía trên, cố gắng giữ để anh chẳng thể áp sát hơn. Hành động của cô kích thích anh thêm khát khao chinh phục.

Muôn đời muôn thuở, phụ nữ vẫn luôn yếu hơn đàn ông, dù võ vẽ tới đâu thì trong tình huống này cũng hóa thành bất lực.

-        Em không muốn…em không muốn, đừng…đừng mà.

Hai dòng nước mắt nóng hổi chảy tràn khóe mi Tử Hân cùng lời phản đối đứt quãng ngay khi hai làn môi cứ vừa chạm lại vội tách ra vì cô giẫy giụa quá mạnh.

Tiếng khóc thương tâm, nấc nghẹn khiến Hạo Nhiên chẳng thể tiếp tục được nữa, dần dà nới lỏng tay. Cô gấp gáp vùng khỏi anh, lùi nép sát góc giường.

-        Chúng ta là vợ chồng, em định từ chối anh mãi sao em? – Hạo Nhiên hướng ánh nhìn buồn khổ về phía cô.

-        Hạo Nhiên, em xin lỗi…hôm đó…em…em rất đau. Hiện tại vẫn còn ám ảnh. Anh hãy cho em thêm chút thời gian.

Khóe môi Hạo Nhiên nhếch khẽ nụ cười chua chát, buông mình nằm quay mặt ra ngoài. Đã bao nhiêu lâu, anh dù gì cũng là đàn ông, cô bắt anh đợi chờ mà chớ hề có ngày ấn định.

Kim đồng hồ trôi vào quên lãng. Bóng đêm mỗi lúc một dày thêm. Sương khuya ướt đẫm mái tóc dài rối xõa. Tử Hân khoanh tay tựa thành lan can, đau đáu trông về dãy núi điệp trùng xa xăm.

Sao cô không vui vẻ khi đạt được mục đích vậy, chỉ cảm giác thật trống rỗng.

Từ bên trong, qua kẽ hở của bức màn, Hạo Nhiên chứng kiến tất thảy. Rất nhiều lần, anh phải lặng lẽ nhìn bóng dáng cô chơ vơ giữa trời sương.

Lẽ nào, anh đã lầm khi trói buộc cuộc đời cả hai với nhau bằng đám cưới hoành tráng ấy, để rồi đêm đêm, tiếng thở dài mệt nhoài, khắc khoải luôn vọng suốt canh trường. Kiếp mong chờ này, anh phải đeo mang đến tận bao lâu mới chấm dứt đây.

-        Vô ngủ đi em, lạnh sẽ bệnh đấy.

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên làm Tử Hân giật thót. Thấy gương mặt dịu dàng của anh, cô mới bình tâm lại, khe khẽ cất lời.

-        Anh…sao bỗng dưng thức rồi?

-        À, chắc hết rượu nên tỉnh ấy. Tử Hân, anh xin lỗi, về sau, anh hứa chú ý cảm xúc hơn. Em đừng giận và buồn anh nhé.

Nỗi niềm chân thật Hạo Nhiên thốt ra tận đáy lòng chẳng khiến cô cảm kích dẫu chỉ một chút. Tuy vậy, cô vẫn gắng mỉm cười gật đầu, an phận mặc anh cầm tay dắt đi.

Mức giá cô treo thưởng tìm người là con số không hề nhỏ đối với phi vụ thông thường, thế nên, cô tin các băng nhóm thám tử uy tín sẽ mau chóng truy vết được Trương Tán, chứ cứ thuê một tổ chức như cách Thiên Thuận dùng thì sát suất quá nhỏ.

Cô muốn kết thúc mọi thứ sớm nhất và an lòng rời khỏi nơi đây, rời xa cả người mà cô dành trọn thanh xuân để yêu thương.

Chờ vợ mình nằm ngay ngắn, Hạo Nhiên cẩn thận kéo chăn phủ kín thân cô. Đợi đôi mắt long lanh tựa sao trời kia khép hẳn, anh khẽ khàng về lại chỗ mình.

Dù cô cố tình làm nên lỗi gì, anh cũng đâu thể buông bỏ cho cô đạt ý nguyện, chỉ cần sau này, bản thân cẩn thận đề phòng một chút, đừng để cô có cơ hội ra tay là ổn.