Chương 143 - Sao Băng Qua Trời
Trong phòng làm việc, Hạo Nhiên ngồi như bất động khi nhìn thông báo kết quả trúng thầu được chủ đầu tư gởi bản fax sang. Anh không thể tin nổi Trường Niên giành phần thắng với giá trị chỉ thấp hơn Nam Thành vài con số lẻ.
Thấy điện thoại di động khẽ rung và tên ba mình hiện rõ, anh cũng hiểu sắp xảy ra chuyện gì rồi. Dự án đầu tay đầu chân ông tin tưởng, ưu ái giao toàn quyền cho anh quyết định giờ lại mang về con số tròn trĩnh, công sức các đồng nghiệp thức đêm thức hôm đổ luôn xuống sông xuống biển.
- Ba.
- Lên gặp ba.
Ba chữ ngắn gọn mang đầy nỗi thất vọng để Hạo Nhiên có thể cảm nhận qua đầu máy. Thầm nghĩ ông giận cũng đúng thôi, đấu đá hai đơn vị thì chẳng nói, đằng này bên Vạn Phúc đã ngỏ ý nhường, còn một chọi một vẫn không xong, huống hồ đối thủ vốn thua xa mình cả mét.
Đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa phòng chủ tịch, Hạo Nhiên mau chóng bước vào, cúi gầm mặt nhìn mũi giày, thật lòng anh rất xấu hổ khi phải đối diện Lý Hạo Nam. Cảm giác bản thân thật vô tích sự.
- Con khiến ba hụt hẫng quá, Hạo Nhiên à. – Giọng Lý Hạo Nam lộ vẻ buồn rầu cùng bất lực.
- Xin lỗi ba, tại con phán đoán không chính xác. – Anh nhỏ tiếng đáp.
- Hạo Nhiên, vấn đề là con bất cẩn lộ thông tin, con xem giá trúng thầu mà chẳng suy ra gì ư? – Vị chủ tịch gõ tay mấy nhịp xuống bàn, tức giận.
Nghe ông gào thét, Hạo Nhiên bất giác ngước lên. Giá cả đều do anh trực tiếp điều chỉnh và bảo mật trong laptop riêng thì làm sao lộ được chứ. Ê kip làm hồ sơ của Nam Thành trước giờ chưa từng để lộ thông tin, vậy nên, chỉ có thể từ anh mà ra.
Suy đi nghĩ lại một hồi, anh bỗng dời nghi vấn đến người vợ mới cưới của mình, chỉ mỗi cô là đáng ngờ nhất, ngoài cô, không ai đủ khả năng tiếp cận laptop của anh.
Đoạn trò chuyện vài câu hôm trước lập tức tua ngược, càng củng cố rằng suy đoán của anh hoàn toàn chính xác. Hơn nữa, Phó Kiện Hoằng đó từng học cùng lớp đại học với Tử Hân.
Anh chưa lần có ý đề phòng người kề bên gối, đắp chung chăn. Rốt cuộc bởi lý do gì mà cô nỡ đâm sau lưng chồng mình thế kia.
- Con nhớ rồi, cận ngày nộp hồ sơ, con đi dùng cơm trưa cùng chúng bạn. Chắc họ động tay khi con vắng mặt, nhưng đông lắm nên khó biết ai làm.
Hạo Nhiên nói xong liền mím chặt môi chờ đợi. Khác với lo lắng của anh, Lý Hạo Nam không trách mắng tiếp mà chỉ gục đầu bóp trán. Chính vì ông như vậy, càng khiến đứa con trai thêm áy náy, cắn rứt.
- Chuyện đã lỡ, rút kinh nghiệm thôi. Hôm nay ba bận việc dưới tỉnh, mai mới về nhà.
Dứt lời, Lý Hạo Nam đứng dậy, với lấy chiếc áo khoác và xách cặp táp, rảo bước rời bàn. Hạo Nhiên dạ một tiếng, xong trở ra trước để ông khóa cửa.
Bản thân chẳng còn tâm trạng xử lý công việc tiếp nữa. Thà rằng ba cứ mắng chửi anh te tua tơi tả có khi anh sẽ thoải mái hơn.
Giao việc cho cấp dưới xong xuôi, Hạo Nhiên lấy xe, chạy lan man khắp các ngã đường. Anh biết việc Tử Hân làm nhưng đâu đành lòng chất vấn hay quát nạt cô. Lẽ nào cô hận chuyện hôm ấy nên cố tình đồng ý gả cho anh để dằn vặt, giày vò nhau sao.
Cùng lúc này, số tiền theo thỏa thuận đã được Phó Kiện Hoằng chuyển trọn vô tài khoản của Tử Hân. Nhận tin báo, đôi môi hồng khẽ nở nụ cười mãn nguyện. Cô đang tưởng tượng dáng vẻ thiểu não của hai cha con họ Lý bấy giờ.
Chiều nay, Hạo Nhiên lại về nhà trễ, khi mâm cơm tối dọn xuống thì anh mới xuất hiện. Trông gương mặt phớt hồng kia, Tử Hân biết anh uống rượu. Các cô hầu lẫn dì Hà vội rút lui, nhường không gian phòng ăn cho cặp vợ chồng son.
- Anh uống rượu? Anh tiếp khách hả? – Tử Hân đứng dậy, vờ như chưa biết chuyện gì, cất tiếng giả bộ quan tâm.
- Một chút xíu. Tử Hân, dự án anh theo đã trượt mất em à.
Hạo Nhiên buông giọng tủi buồn, vươn tay kéo vợ ôm vào lòng, gục đầu trên cổ. Môi mắt anh đều khép chặt, cố kiềm nén những đau thương trong tim.
- Do chưa đủ may mắn thôi, lần sau anh chắc chắn đạt kết quả tốt mà.
Lời ủi an dối gian của cô dâu mới càng khiến Hạo Nhiên thêm tan nát cõi hồn. Anh biết làm sao xoay chuyển tình yêu ấy hướng về mình đây.
Giây phút cô khẽ đẩy anh ra, ý định dùng đứa con làm sợi dây thắt chặt tình cảm đôi lứa bỗng xuất hiện, chế ngự tâm trí anh.
- Anh tắm rồi ngủ sớm đi, sáng mai thức dậy, sẽ thoải mái hơn. – Cô mỉm cười nắm tay anh dẫn lên phòng.
Đôi chân anh bám theo cô hệt kẻ mộng du. Cứ mỗi lần cô dịu dàng, nhỏ nhẹ, anh liền quên hết mọi lỗi lầm dù lớn hay nhỏ. Nếu vì dự án ấy vuột, hại anh trở nên thảm hại để nhờ đó, cô động lòng trắc ẩn hẳn anh cũng thấy đáng vô cùng.