Chương 142 - Sao Băng Qua Trời
Nhận được cuộc gọi từ Phó Kiện Hoằng xong, Tử Hân cảm giác nhẹ bẫng lòng. Tạm thời, cô sẽ phá phách vài dự án, tiếp đó dùng số tiền chung chi treo giá cho các thám tử truy lùng tung tích Trương Tán.
Mục đích cuối cùng của cô vẫn là kéo Lý Hạo Nam ra vành móng ngựa, khiến ông chịu sự trừng phạt thích đáng để phần nào an ủi vong linh người đã khuất cũng như an ủi những uẩn ức, thương tổn mà cô gồng mình chịu đựng.
Chiều tà, đang ngồi ngơ ngẩn bên ô cửa kính ngắm đôi chim nô đùa bỗng nghe tiếng cửa phòng hé mở. Tử Hân bất giác quay lại nhìn. Gương mặt thanh tú lộ vẻ ngạc nhiên vì thấy Hạo Nhiên về hơi sớm.
Giống hệt mọi ngày, anh nhẹ nhàng bước tới, hôn khẽ lên vầng trán cô. Tuy rất khó chịu mỗi lần anh chạm vào nhưng cô đành cố gắng nhủ lòng kiềm nén do còn việc lớn phải hoàn thành.
- Anh tan ca sớm vậy? Anh đã xong việc sao? – Cô cất tiếng hỏi ngay khi đôi môi anh vừa rời khỏi trán mình.
- Ừ. Chiều nay niêm phong hồ sơ thầu và nộp rồi. Lát anh có hẹn khách hàng, tại nhớ em quá nên ghé thăm một chút. Chắc chắn anh sẽ uống rượu đấy, em đừng phiền lòng nhé. – Hạo Nhiên đưa tay cưng nựng chiếc cằm nhỏ, dịu giọng.
- Công việc cả mà, em đâu trách anh. Mà không phải ngày mai mới đóng thầu ư?
- Làm xong sớm thì nộp luôn cho thoải mái em à, ngủ cũng yên giấc. Tụi anh kiểm tra kỹ càng hết thảy, vợ anh đừng lo. Thôi anh đi đây, để khách chờ lâu, ba mắng đấy.
Nói xong, Hạo Nhiên lại đỡ lấy đầu cô, hôn thêm cái nữa lên mái tóc vương mùi hương thoang thoảng mới quyết tâm đứng dậy.
Nhìn vẻ mặt hy vọng, đầy tự tin kia, đột nhiên ý định ăn cắp bí mật công ty bỗng chốc lung lay. Dự án này làm anh ốm hao thấy rõ, thức trắng bao đêm dài. Dẫu vậy, chỉ mấy phút ngắn ngủi, cô liền hạ quyết tâm.
Liếc qua chiếc cặp táp dựng trên bàn, Tử Hân nhanh chóng tiến gần ban công trông xuống dưới sân.
Xác định chiếc xe do Lưu Nhược Bân cầm lái hộ tống Hạo Nhiên đã rời khỏi cổng khá lâu, cô gấp gáp quay lưng, lập cập lôi laptop cá nhân của anh ra, nhấn nút mở nguồn.
Vài lần lén để ý, Tử Hân biết rõ mật khẩu anh hay dùng mở tất cả thiết bị chính là ngày sinh nhật mình. Bàn tay cô nhấp chuột liên tục, tìm đến khu vực lưu trữ giá dự thầu rồi gởi toàn bộ sang email Phó Kiện Hoằng.
Hẳn bên kia, Phó Kiện Hoằng đang ngồi chờ sẵn nên thư đi chưa lâu, tin nhắn liền tới, bảo rằng hắn vừa nhận và sẽ chi phần trăm cho cô ngay khi có thông báo trúng thầu.
Phi tang mọi hoạt động phạm tội xong, Tử Hân xuống bếp ăn cơm rồi trở lại phòng, leo lên giường ngủ sớm. Lần đầu làm chuyện ác không tránh khỏi hồi hộp run rẩy, cô muốn tạm quên ngày hôm nay.
Chợp mắt được một hồi thì ngửi thấy mùi rượu thoảng đâu đây. Lúc cảm nhận làn gió se lạnh luồn vào chăn ấm và phần nệm bên cạnh lún sâu, Tử Hân lờ mờ đoán định Hạo Nhiên đã về. Có lẽ anh về cách đây cũng lâu, tại cô bận ngủ nên chẳng nghe anh xả nước tắm.
- Anh làm em giật mình sao?
Giọng nói dịu dàng êm ái phả vào tai Tử Hân ngay lúc cô vừa cử động. Thế nhưng, đáp lại Hạo Nhiên chỉ là tiếng thở đều đều của người vợ anh hết lòng thương yêu. Hóa ra, cô vẫn say giấc nồng.
Hạo Nhiên lặng lẽ nằm xuống. Cánh tay hãy còn chút lạnh khẽ khàng luồn dưới lớp chăn vòng sang ôm lấy bờ eo thon.
Từ ngày kết hôn đến nay, anh chưa thân mật cùng Tử Hân thêm lần nào. Cô luôn lấy cớ mệt mỏi, đau nhức để từ chối mỗi lần anh ngỏ ý đòi hỏi.
Đôi môi nóng bỏng nhẹ mơn man trên mái tóc dài hồi lâu, khi trượt tới chiếc cổ trắng ngọc thì ngừng lại. Men rượu khiến cơn dục vọng theo đó dâng cao cuồn cuộn nhưng vì yêu và tôn trọng cô nên anh cố đè nén tất cả.
Trong lòng anh, Tử Hân thiếu điều muốn nín thở, tim đập như trống liên hồi. Cô đâu dám nhúc nhích dù rất mỏi, sợ anh biết mình thức lại nhõng nhẽo nọ kia. Bình thường tỉnh táo dễ dàng thoái thác, đằng này rượu vô người sẽ khác.
Không biết bao lâu, vòng tay mạnh mẽ đang siết chặt lấy cô mới chầm chậm nới lỏng. Biết bấy giờ Hạo Nhiên đã thăng lên mấy tầng mây, cô an tâm khẽ thở ra một hơi nhè nhẹ và chìm dần vào cơn mộng mị.