Chương 140 - Sao Băng Qua Trời
Nói rồi, Thiên Thuận đưa tay gọi phục vụ đem thêm phần tôm luộc lên. Vốn là người đàn ông chuẩn men nên anh cũng cẩn thận bóc vỏ xong mới bỏ vô chén Hạ Tiểu Kỳ.
Còn cô vì hành động này của anh mà tim đập rộn ràng, vui như trúng số độc đắc. Biết thế, trước đây cô liều ăn tôm sớm một chút có phải hơn chăng.
Bản thân Hạ Tiểu Kỳ bị dị ứng bẩm sinh với tôm, ăn trúng sẽ nổi mẩn đỏ cùng ngứa ngáy khó chịu nhưng cô quyết định uống thuốc để dùng bởi người bạn gái thân thiết bảo rằng muốn biết người khác phái quan tâm mình không thì hãy thử gọi mấy con tôm dày vỏ.
- Em dùng đi, sao lại nhìn anh? – Thiên Thuận lấy làm lạ, lên tiếng hỏi.
- À, anh bóc tôm đẹp quá. – Hạ Tiểu Kỳ khen và mau chóng cho vào miệng.
Trông cô gái đối diện thưởng thức con tôm, bất giác, Thiên Thuận bỗng nhớ tới ảnh hình Tử Hân. Có lẽ, những lúc ăn chung, Hạo Nhiên cũng chăm chút cô.
Qua tấm kính trong suốt, Tử Hân đã chứng kiến tất cả, điệu bộ anh chăm sóc Hạ Tiểu Kỳ y hệt từng làm cho cô.
Đôi môi hồng mím chặt, bàn tay nắm cứng ngắt. Cô biết bản thân đang ghen với người con gái kia, chỉ là, cô còn tư cách gì ghen tuông anh.
- Cậu đợi mình lâu chưa?
Câu hỏi của Tô Mộc Linh khiến Tử Hân giật thót, vội vàng quay đầu. Lâu lắm rồi hai cô mới hẹn nhau ra ngoài dùng bữa bởi Tô Mộc Linh bận bịu học hành, ngành Y cô theo phải mài ghế lâu hơn các ngành khác tận ba năm.
Riêng Tử Hân thì khoảng thời gian này ở nhà diễn vai người vợ ngoan, suốt ngày ngồi đồng trong phòng chờ chồng đi làm về.
Nhờ ẩn nhẫn vậy mà giờ đây Hạo Nhiên thấy cô tội nghiệp, sợ vợ trầm cảm nên thả lỏng để cô tự do đi đây đi đó, không quản lý nữa.
- Mình mới tới thôi.
Tô Mộc Linh nhanh mắt nhìn theo hướng ban nãy Tử Hân đứng ngóng, liền phát hiện Thiên Thuận với Hạ Tiểu Kỳ đang vui vẻ thanh toán, chuẩn bị rời khỏi.
- Đến chỗ khác nhé. – Tô Mộc Linh nắm tay cô bạn lay nhẹ.
- Có sao đâu. Nào.
Tử Hân nhoẻn cười, dắt Tô Mộc Linh hướng vào trong. Giây phút cả hai bước qua bậc cửa thì chạm mặt luôn đôi nam nữ cũng vừa tiến ra. Ánh mắt lỡ làng của Tử Hân lẫn Thiên Thuận nhìn nhau không chớp.
Sợ mình bộc lộ cảm xúc cho người khác thấy, Tử Hân gấp gáp cúi thấp đầu.
- Hai em đi ăn trưa trễ vậy? – Anh bình tĩnh dịu giọng.
- Ờ, tại em bận tí việc nên Tử Hân chờ luôn. Mai em xuống tỉnh H thực tập, hẹn cô ấy cùng dùng bữa cơm tạm biệt. – Tô Mộc Linh nhanh nhảu trả lời.
- À. Tôm ở đây rất tươi, chắc thịt nữa, em ăn nhiều chút nhé Tử Hân.
Thái độ mặc kệ mọi chuyện đã xảy ra và những người xung quanh để tỏ vẻ quan tâm Tử Hân của Thiên Thuận làm Hạ Tiểu Kỳ buồn bực, khó chịu. Rốt cuộc người phụ nữ này có gì nổi trội thu hút mà ngay cả khi cô ta thành vợ kẻ khác vẫn khiến anh không đoạn tình thế chứ.
- Anh đi trước.
Lời vừa dứt, người cũng lướt qua. Tử Hân cảm nhận được anh cố tình để tay áo sượt nhẹ trúng cô. Chỉ chừng đó cũng hại vết thương chưa lành đau đến cắt da cắt thịt. Giờ đây, cô chẳng còn tin những câu đồn thổi về mối quan hệ giữa anh cùng Hạ Tiểu Kỳ.
Yêu đương ngần ấy năm, ngoại trừ lúc mất hết khả năng kiểm soát lý trí thì đôi bên luôn tỏ tường ân tình ẩn chứa sâu thẳm trong lòng đối phương mỗi lần chạm khẽ hay đơn giản chỉ là nhìn vào mắt.
- Mình đói rồi.
Thấy Tử Hân tựa kẻ mất hồn cứ dõi theo chiếc ô tô dần lẫn trong dòng xe đông đúc, Tô Mộc Linh vội cất tiếng kêu than. Cô chẳng hiểu sao hai con người này thích hành hạ nhau đến vậy. Một là dắt nhau bỏ trốn, hai là cắt đứt gọn gàng luôn.
- Ừ, đi thôi. – Tử Hân gật đầu đồng tình.
Cả hai cô gái mau mắn ngồi xuống bàn, tranh thủ gọi các món nấu nhanh trước vì bụng biểu tình dữ dội.
- Tử Hân, không biết nội bộ thế nào nhưng mình cảm giác chồng cậu rất tốt, ít nhất là đối với cậu. Ván đã đóng thuyền, cậu đừng hoài thương quá khứ. – Tô Mộc Linh thẳng thắn cất lời.
Chuyện tư thù khó nói rõ ràng cho cô bạn tỏ tường nên Tử Hân chỉ gật đầu cười khẽ để Tô Mộc Linh yên tâm. Cô hận bản thân chẳng thể dùng một nhát dao sắc giữa đêm giết chết Hạo Nhiên.
Dù gì mục tiêu lớn nhất vẫn là Lý Hạo Nam, lôi cha xuống trước rồi kéo con sau, thành thử cô phải đi vòng vòng.