Chương 139 - Sao Băng Qua Trời
Buổi sáng ngày đầu tuần, Cảnh Lâm ghé văn phòng luật chút xíu rồi lái xe thẳng đến trụ sở công ty Hưng Thuận.
Nhớ năm xưa, hắn bảo Thiên Thuận mở công ty, rước hắn về làm thì anh chối đây chối đẩy, giờ lại thay đổi ý định hại hắn một chân chạy tới hai nơi.
Nhác thấy Cảnh Lâm xuất hiện sau cánh cửa phòng giám đốc, Thiên Thuận nhẹ nở nụ cười vui vẻ.
Hưng Thuận vừa thành lập hơn hai tháng đã nhanh chóng thu mua hai nhà máy sản xuất linh kiện điện tử và thực phẩm từ Nam Thành khiến mọi người thuộc giới kinh doanh đều mắt chữ A miệng chữ O hết.
Các đại gia thứ thiệt ở tỉnh J lẫn trên thành phố K đều ngấp ngé, mon men đem con gái hoặc cháu gái họ gán ghép cho anh nhưng khi bắt gặp anh thường xuyên sóng đôi cùng tiểu thư Hạ gia, họ thôi chẳng hành nghề ông mai bà mối nữa, chỉ thầm tiếc rẻ vì đến trễ một bước.
- Lý Hạo Nam trù tính ít nhất trong hai năm sẽ thanh lý toàn bộ tài sản, bạn tôi ơi, cậu sắp thành tài phiệt rồi. – Cảnh Lâm cao giọng tâng bóc.
- Tôi định thâu tóm mọi thứ của ông ấy xong liền mang hết đi làm từ thiện. Ngày ăn ba bữa, đâu cần quá giàu. – Thiên Thuận dửng dưng đáp lời.
Cảnh Lâm gật gù, nửa muốn tán thành, nửa lại không. Hắn biết mục đích chính của anh chỉ đơn giản là đoạt lấy người phụ nữ kia, có điều con đường tới chỗ cô ấy buộc lòng phải trải qua nhiều phức tạp thế này.
- À, ngày mai, Dương Mỹ Tranh đi làm đấy. – Thiên Thuận ngẩng đầu nhìn Cảnh Lâm, hạ giọng nói.
- Cô ấy xin việc à? – Cảnh Lâm tròn mắt ngạc nhiên.
- Là Lý Hạo Nam đưa vào. Dây mơ rễ má giữa ông ấy với Dương Ân, tôi chẳng biết múi mớ sao nữa.
- Chắc chỉ muốn giúp con gái cộng sự cũ một chỗ làm tốt thôi. Ba cô ấy dính phốt ở Nam Thành, mặt mũi đâu ở lại, nghỉ đó sang đây, cũng giống nhau cả.
Tuy nói vậy nhưng Cảnh Lâm vẫn thấy lạ. Bình thường nếu xảy ra chuyện nghiêm trọng đến thế có khi người ta cạch mặt luôn chứ đùa. Ấy mà hai nhà Dương, Lý cứ như đang âm thầm quan tâm lẫn nhau.
Lý Hạo Nam xử lý chuyện rượu giả êm xuôi và giữ thanh danh cho Dương Ân. Tiền thu mua cổ phần thì nghe Thiên Thuận bảo vị chủ tịch trả lay lắt tận hai năm mà phó tổng cũng chịu.
Giờ mang luôn con gái phó tổng qua công ty mới công tác trong khi thiên hạ đồn ầm lên rằng cô nàng xém chút đã làm thịt con trai quý hóa của chủ tịch. Xem bộ, giữa hai người đó có gì ràng buộc, bên ngoài không thể hiểu được.
- Tôi về đây, trưa nay tôi hẹn khách ở văn phòng luật, cậu đừng chờ nhé.
Tên luật sư vừa nói vừa đứng dậy, tiến đến trước mặt Thiên Thuận, đặt chiếc còng số tám mới keng keng xuống. Anh chau mày, nhìn hắn.
- Cậu đang nhắc nhở kế hoạch tội lỗi của tôi sao? Hãy nhớ, cậu chung thuyền rồi.
- Lỗi phải gì chứ, tặng cậu, gặp cô gái tốt tốt hãy dùng nó khóa lại.
Dứt lời, Cảnh Lâm quẩy chiếc cặp táp lên vai, thủng thẳng rảo bước về phía cửa. Chiếc còng ấy là một người bạn cảnh sát tặng hắn, dạo này cứ nhìn nó, hắn liền nghĩ tới tội lỗi của người cha từng đâm thuê chém mướn nên quyết định mang khỏi tầm mắt cho đỡ nhọc lòng.
Thiên Thuận bật cười, cầm lấy quà tặng kỳ lạ, mân mê ngắm nghía. Nếu anh muốn khóa tay cô gái nào đó hẳn chỉ có thể là Tử Hân thôi.
Mấy tháng trời, anh lao đầu vào sổ sách để cố tìm quên hình bóng cô nhưng thương nhớ lại càng dâng cao, hiện tại anh đã quen và sống chung với trái tim ngày nào cũng đau.
Lúc giải quyết hết mớ hồ sơ tồn đọng thì vừa tới giờ cơm trưa. Hôm nay, Hạ Tiểu Kỳ hẹn anh dùng bữa. Việc lôi cô ra làm diễn viên bất đắc dĩ hôm trước khiến anh cảm thấy áy náy nên giờ chỉ biết chuộc tội bằng cách đón đưa Hạ tiểu thư đi ăn uống, vui chơi như ý cô, còn về chuyện tình cảm là điều anh không thể.
- Em chờ lâu chưa? – Thiên Thuận mỉm cười thân thiện ngay khi vừa ngồi vào xe người đẹp.
- Năm phút đấy.
Hạ Tiểu Kỳ nháy mắt tinh nghịch và lập tức cho xe chuyển bánh đến nhà hàng gần đó. Từ ngày Tử Hân kết hôn cùng Hạo Nhiên, niềm hy vọng trong tim cô tiểu thư cành vàng lá ngọc càng được củng cố.
Thời gian qua, ngoại trừ phải tiếp khách, Thiên Thuận chỉ ăn cơm dạo phố với mỗi mình cô. Khắp giới kinh doanh tỉnh J đã ngầm xem cả hai là một cặp trời sinh.
Sau khi ăn hết các món trên bàn. Vì thấy hãy còn sớm đâm ra Hạ Tiểu Kỳ muốn níu kéo, mong gần anh thêm chút nữa, bởi cô biết thanh toán xong, anh sẽ bắt cô chở về công ty ngả lưng nghỉ trưa ngay chứ chẳng la cà quán nước.
- Thiên Thuận, chúng ta kêu thêm tôm nhé, em thấy bụng mình vẫn chứa được. – Hà Tiểu Kỳ nhỏ nhẹ đề nghị.
- Ừ. Để anh.