Chương 138 - Sao Băng Qua Trời

Gạt bỏ mọi điều lăn tăn khỏi đầu, Cảnh Lâm tập trung ôm lấy vô lăng, giờ phút hiện tại, hắn chỉ chăm chăm ngóng kết quả buổi thương lượng chiều nay giữa thằng bạn thân cùng vị chủ tịch Nam Thành thôi. Những gì hắn từng tham gia, chứng kiến từ trước tới giờ chưa có vụ nào quy mô lớn mà lạ lùng như vụ Thiên Thuận nhờ.

Đầu giờ làm việc của buổi chiều, Thiên Thuận đã xuất hiện tại sảnh chính trụ sở tập đoàn Nam Thành và thẳng lên tầng cao nhất. Giây phút đến cửa phòng chủ tịch, anh bất chợt chạm mặt Hạo Nhiên cũng vừa rảo bước đi ra.

Trông thấy đối phương, hai kẻ tình si đột ngột dừng chân. Qua hết mấy giây, Hạo Nhiên chủ động tiến lại gần Thiên Thuận, đưa tay, mỉm cười thân thiện.

-        Hôm nay là ngày đầu tôi nhận việc, về sau, chúng ta là đồng nghiệp.

-        Đồng nghiệp ư? Tôi tới gặp chủ tịch để xin nghỉ việc đây. – Thiên Thuận đáp, tay vẫn giữ yên, chẳng thèm đáp lễ.

Hạo Nhiên nghe đến đây liền bật cười lớn. Với anh, chuyện này thật vui, bản thân anh đâu thích ngày ngày giáp mặt tình địch. Nếu có thể, anh muốn Thiên Thuận rời đi càng xa càng tốt, rời khỏi tỉnh J hoặc giả sang nước ngoài luôn càng hay.

-        Thật không có duyên, đành thôi vậy. Tôi luôn tin vào duyên nợ, như hôn nhân giữa tôi và Tử Hân cũng đủ duyên đủ nợ mà thành.

Nói xong, Hạo Nhiên cúi chào, lướt vội qua. Chờ lúc dáng người kia đã đủ xa, Thiên Thuận mới từ từ ngoái cổ nhìn theo, bàn tay mỗi lúc một nắm chặt, toàn thân anh run lên bần bật.

-        Cậu chờ xem, tôi sẽ đoạt hết mọi thứ thuộc về cậu, bao gồm cả Tử Hân.

Lời lầm bầm tuy chẳng để ai nghe nhưng nhờ đó Thiên Thuận dễ dàng lấy lại bình tĩnh hơn, cố gắng hít thở vài hơi thật sâu cho cơ mặt giãn bớt, anh tự tin gõ cửa phòng lãnh đạo hai cái. Chờ tiếng ông đồng ý liền mau mắn bước vào.

-        Cháu chào chủ tịch. – Anh cúi đầu lễ phép.

-        Ừ, ngồi xuống đi cháu, cháu thấy khỏe hơn chưa? – Lý Hạo Nam rời bàn làm việc, bước vội tới sô pha.

-        Dạ. Cháu hết bệnh rồi ạ, cháu xin lỗi vì ảnh hưởng đến công ty.

-        Làm người phải ốm đau chứ, một năm có mười ba ngày phép, không sao hết.

Lý Hạo Nam xua tay và lật ly, rót nước đưa sang phía anh. Thiên Thuận kính cẩn đón lấy. Vừa định vào thẳng vấn đều thì vị chủ tịch bỗng lên tiếng trước.

-        Cháu gặp Hạo Nhiên không? Sáng nay nó bắt đầu nhận nhiệm vụ quan trọng đó.

-        Dạ có. Cậu ấy công tác ở phòng ban nào ạ? – Thiên Thuận hạ giọng hỏi cho đủ chuyện.

-        Người phụ trách gói thầu cung cấp lắp đặt hệ thống camera giám sát giao thông đột ngột bị tai biến nên bác giao Hạo Nhiên tiếp tục thay ông ấy. Nói chứ có người hỗ trợ hết, nó chỉ tập hợp và kiểm tra thôi. Để nó gánh trách nhiệm nặng chút cho quen. – Lý Hạo Nam cười thoải mái.

Anh cũng nhếch môi để có phong trào cùng Lý Hạo Nam. Quy mô hoạt động của Nam Thành ngày càng liên tục mở rộng, ấy vậy sổ sách bên trong rốt cuộc sai phạm lớn cỡ nào mà ông không thể khắc phục được nhỉ.

Nhưng dù thế nào, chuyện ông nhờ vả với anh chẳng thiệt thòi gì, hơn nữa còn Cảnh Lâm bên cạnh giúp kiểm tra giấy tờ, các thứ liên quan đến pháp luật thì cớ sao phải ngần ngại.

-        Chủ tịch, chuyện hôm trước bác đề nghị ấy, bây giờ cháu đồng ý có kịp không ạ? – Thiên Thuận nín thở bật lên thành câu.

-        Đương nhiên là bác luôn mong câu trả lời này. Cháu thông suốt rồi à? – Lý Hạo Nam lộ rõ vẻ vui mừng.

-        Vâng, mười phần trăm kia cháu cày cuốc cả đời cũng không thể mơ tới, cháu xin lỗi vì sĩ diện quá mức khiến chủ tịch chờ lâu.

Nhìn bộ dạng người đối diện, Lý Hạo Nam lắc đầu mỉm cười, vươn tay vỗ nhẹ vai anh và bảo hãy ngẩng cao đầu. Tiếp đó, đôi bên cùng nhau bàn bạc, thống nhất cách làm.

Lý Hạo Nam bảo ông sẽ tiến hành bán lại lần lượt từng phân xưởng sản xuất lẫn bất động sản cho công ty mới thành lập, những gì còn vướng hợp đồng thì đợi gom gọn, đẩy đi sau. Cuối cùng, Nam Thành tuyên bố phá sản, bắt đầu một đế chế khác.

Kết thúc cuộc đàm phán tốt đẹp. Thiên Thuận đứng dậy, chào tạm biệt. Vốn anh định ghé phòng kinh doanh đưa đơn thôi việc cho đúng quy định nhưng Lý Hạo Nam bảo cứ đặt trên bàn ông, lát nữa ông thông báo với cấp dưới giúp luôn, khỏi vòng tới vòng lui nhọc công.

Đợi Thiên Thuận khuất dạng. Lý Hạo Nam ung dung tiến gần cửa kính. Dõi mắt ra mênh mông, vị chủ tịch thấy thời tiết thật tốt, quang cảnh đẹp lạ lùng. Gánh nặng trong lòng đã vơi nhẹ hết, chẳng còn gì đáng để lo lắng thêm.