Chương 137 - Sao Băng Qua Trời

Làn khói lãng đãng từ ly cà phê buổi sáng nhè nhẹ tan hòa vào khoảng không trước mặt. Thiên Thuận trầm ngâm đưa mắt ngắm vạt nắng dần tỏa lan tô điểm màu vàng khắp phố thị. Tiếng ho chốc chốc lại bật lên, kéo theo hơi thở nặng nhọc.

Nguyên tuần nay, anh cảm sốt liên tục vì dầm mình suốt mấy tiếng đồng hồ trong cơn mưa chiều ấy. Mới ngóc đầu liền vội hẹn Cảnh Lâm gặp mặt.

-        Ôi trời, đang chạy bỗng gặp tai nạn, máu me tè le, hết ăn uống gì nổi. Cậu tới lâu chưa? - Cảnh Lâm vừa nói vừa kéo ghế ngồi đối diện, rùng mình, nhún vai.

-        Tầm năm phút.

Dứt câu, Thiên Thuận ho liên tục. Cảnh Lâm rút trong túi vài viên kẹo bạc hà, đẩy sang phía anh. Hắn biết bệnh này chẳng khiến anh chết nhưng nhìn thấy thì xót ruột. Thầm nghĩ hẳn hai lá phổi chắc sưng to dữ lắm đây.

-        Cậu khám bệnh mà mua thuốc uống đi chứ. – Hắn nheo mắt, với tay rót trà ra ly.

-        Đã đỡ nhiều, tôi có lên núi lấy thuốc của Diệp sư phụ về uống. Độ vài bữa là khỏe thôi.

Nối tiếp, Thiên Thuận vô thẳng vấn đề. Anh cho Cảnh Lâm biết tất tần tật ý định lật kèo thâu tóm Nam Thành vào tay mình thông qua việc Lý Hạo Nam nhờ vả. Và tất nhiên, để mọi điều trót lọt cần một luật sư giỏi giống hắn kề vai sát cánh hỗ trợ.

-        Tôi nguyện giúp cậu hết khả năng, Thiên Thuận à, cậu từng từ chối ông ấy, có khi nào ông ấy nhờ người khác rồi chăng? – Cảnh Lâm e ngại hỏi.

-        Chắc chưa đâu, ngay chiều nay, tôi sẽ xin gặp Lý Hạo Nam nói chuyện.

-        Ừ. Tôi thấy kế hoạch báo thù này nhẹ nhàng êm ái nhất đấy. Chờ hồ sơ các thứ hoàn tất, giấy trắng mực đen rõ ràng thì tất cả thuộc về cậu. Đáng lý, cậu nên sớm nghĩ thông.

Cảnh Lâm vui mừng nâng ly trà thay rượu, chúc mừng kế hoạch vừa tượng hình. Tuy nhóm thám tử vẫn tích cực tìm người nhưng cứ y hệt mò kim đấy bể, thế nên, đây là cách hiệu quả nhất.

Hắn biết Thiên Thuận quyết định như vậy bởi người anh yêu đã vuột mất về tay Hạo Nhiên. Câu chuyện yêu hận tình thù chẳng biết kết thúc ra sao nữa.

Dù gặp mặt Hạo Nhiên chỉ một lần duy nhất trong trường bắn nhưng theo trực giác mách bảo, hắn thấy cậu ấm nhà giàu kia đâu giống kẻ xấu, chẳng hiểu vì sao Tử Hân và cậu ấy lại phát sinh quan hệ ngay thời điểm này chứ không phải trước đó. Lẽ nào có ẩn tình giấu kín đằng sau âm mưu được tính toán kỹ lưỡng.

Bản thân Cảnh Lâm luôn ngờ vực chuyện Lý Hạo Nam nhờ vả Thiên Thuận, cách ông chọn thật sự quá nguy hiểm, nếu anh trở mặt, ông sẽ mất sạch mọi thứ, lúc ấy chỉ tức thôi cũng đủ sinh bệnh mà chết, khỏi cần động tay động chân. Chỉ là theo kế hoạch ông vạch sẵn thì chẳng bất lợi gì cho bạn hắn cả.

-        Cậu cứ bàn với chủ tịch Lý rồi báo tôi, các giấy tờ để tôi kiểm tra chi tiết giúp cậu, tuyệt nhiên không thể sai sót.

Nghe Cảnh Lâm nói thế, Thiên Thuận yên tâm vô cùng, vội vàng cám ơn hắn. Hắn cảm nhận ánh mắt kia đã khác xưa quá nhiều dẫu nụ cười trên đôi môi bạc vẫn rất hiền. Cửa sổ tâm hồn luôn biết tố giác chủ nhân của nó, hy vọng Lý Hạo Nam đừng nhìn ra bộ lòng đen.

-        Tôi về đây, tút tát chút xíu, đầu giờ chiều còn làm đại sự. – Thiên Thuận vui vẻ chào tạm biệt và đứng lên.

-        Ừ. Đi đi, tôi ngồi thêm chút nữa, chúc cậu đạt được ý nguyện.

Thiên Thuận nhẹ gật đầu, rảo bước nhanh. Cảnh Lâm ái ngại dõi theo, bao nhiêu ngày đâu mà thằng bạn đẹp trai xù như con nhím, râu ria không cạo, ốm nhom ốm nhách.

Trông anh ngồi vào chiếc ô tô sang trọng mà tội nghiệp thay xe, người một đàng, xe một nẻo, chẳng ăn nhập vô nhau.

-        Tình yêu thật diệu kỳ, nó khiến người ta tốt đẹp, cũng có thể khiến người ta xấu xa.

Lảm nhảm xong, Cảnh Lâm rút điện thoại trong túi ra, gọi cho Cảnh Thụy, chính là ba hắn. Hôm qua hắn ngủ sớm vì say quá, sáng thức giấc mới thấy cuộc gọi nhỡ.

Biết rõ ba mình chẳng nói gì quan trọng ngoài việc rù rì rủ hắn sang ấy chơi và thăm ông nên hắn gặp Thiên Thuận trước, giờ mới liên lạc lại.

-        Ba, chắc con không đi được, con đã nhận một vụ rất thơm, phải dốc sức giúp thân chủ ạ. – Cảnh Lâm cất lời ngay khi đầu máy bên kia vừa nhấc lên.

-        Vậy à, thôi, ưu tiên sự nghiệp chứ biết sao? – Giọng Cảnh Thụy buồn buồn.

-        Chừng nào ổn ổn con sẽ qua, ba giữ gìn sức khỏe.

-        Ừ. Con làm việc nhé, ba ngủ đây.

-        Vâng, ba ngủ ngon.

Đút chiếc điện thoại trở ngược vào túi, Cảnh Lâm vẫy tay kêu phục vụ thanh toán rồi gấp gáp chạy đến văn phòng luật. Sáng và tối luôn là hai mảng màu đối lập nhau, muốn dung hòa thật khó.

Lúc nhỏ, chưa hiểu đời hiểu chuyện thành thử hắn giận mẹ mình lắm, nhưng giờ thì khác, hắn thông cảm quyết định cũng như lựa chọn của bà, suy cho cùng, con người sống cốt yếu để mưu cầu an yên hạnh phúc chứ đâu phải chịu đựng, lắng lo.