Chương 136 - Sao Băng Qua Trời
- Nào, tôi đưa cậu về. – Cảnh Lâm đặt tay lên vai anh, khẽ đập nhẹ.
- Uống tiếp đi, đừng vội. – Thiên Thuận lầy lội van nài.
- Đủ rồi, ngày mai uống thêm.
Cảnh Lâm vừa nói vừa kéo Thiên Thuận đứng dậy, dìu đỡ ra xe, chở thẳng về căn nhà ấm áp của hắn. Bao đêm theo anh, hắn chẳng có nổi một giấc ngủ đàng hoàng, thành thử đôi mắt y hệt con gấu trúc.
Hại hắn đến văn phòng luật cứ bị nhân viên ái ngại nhìn ngó, cô kia còn mạnh dạn kết luận với đồng nghiệp rằng sếp bị nghiện game mới thành nông nỗi ấy.
Trông thấy con trai vợ lôi xềnh xệch bạn nó khỏi xe, ba dượng Cảnh Lâm liền mau mắn chạy lại giúp đỡ. Mẹ hắn hối hả lấy nước ép cà chua cho cả hai uống. Thiên Thuận thân thiết với Cảnh Lâm, thường xuyên ghé nhà nên phụ huynh hắn xem anh như người trong gia đình.
- Cứ đà này có khi nào nó chết mất không con? – Mẹ Cảnh Lâm lo lắng hỏi.
- Cậu ấy chỉ chết tâm thôi, mẹ đừng lo.
Hắn ơ hờ đáp, dốc cạn ly nước vô miệng và nâng ly giúp Thiên Thuận bởi cọng bún làm sao thì bạn hắn giống y vậy, vật vờ, chẳng còn chút sức lực.
Đưa Thiên Thuận vào phòng xong, Cảnh Lâm vội vàng chui vô cái tổ của hắn, uể oải, ngáp dài ngáp ngắn, nằm ngay đơ cán cuốc trên giường, thầm trách miệng mình thối thật, nói sao giờ thằng bạn thân mất người yêu luôn rồi.
Kim đồng hồ cứ thế quay vòng. Bình minh chưa đến, Thiên Thuận đã rời khỏi nhà Cảnh Lâm, tới quán lấy xe, chạy một mạch về trang trại.
Cũng may ba dượng hắn tuổi cao, chẳng ngủ nhiều, luôn thức từ sớm nên anh cảm thấy đỡ phiền vì không phải gọi họ dậy mở cửa giúp.
Nằm lăn lộn hơn nửa ngày, nhắm chừng bản thân đủ tỉnh táo để lái xe đường dài. Thiên Thuận thu xếp vài bộ quần áo, thẳng tiến tới vùng biển từng ghi dấu kỷ niệm đẹp nhất giữa anh và Tử Hân.
Trước đây, anh luôn tự hào, đinh ninh rằng cô là điều chỉ duy nhất chỉ mình anh sở hữu được. Thế mà giờ đây, cô đã thuộc về người đàn ông khác.
Xe chạy chầm chậm rồi rẽ vào khu resort hôm nao. Thiên Thuận cất đồ và tiến ra bờ biển. Lại là một chiều hoàng hôn phai nắng buồn thê thiết.
Nhìn đôi tình nhân e ấp dìu nhau dọc bãi, bóng họ đổ dài trên cát làm anh bất giác nhoi nhói tim đau, người con gái kia có mái tóc huyền hệt Tử Hân.
Ánh nắng yếu ớt cuối ngày tắt lịm. Gió càng lúc càng mạnh khiến ngàn con sóng nối đuôi nhau xôn xao vỗ bờ. Chỉ là, gió quên đưa dải mây đen trôi về góc trời ngủ tối, để những hạt nước thiên nhiên vô tình âm thầm rơi rớt, ướt đẫm vùng biển lạnh.
Thiên Thuận lang thang dưới làn mưa giăng mù mịt mà chẳng hay biết nơi anh giẫm lên đã bao đêm mòn mỏi in sâu dấu chân người con gái vừa vội vã cất bước sang ngang.
Anh cứ thế mặc lệ sầu tan hòa vào mưa, thôi trách cứ hay gào thét, chỉ lặng lẽ khóc thêm lần sau cuối.
- Tử Hân, nếu em là con sóng thì anh nguyện làm bờ cát này. Anh luôn chờ đợi em. Du Thiên Thuận chỉ của riêng em thôi. Rồi có một ngày, chúng ta sẽ kề bên nhau.
Lời thì thầm cho sóng nghe nhưng theo gió vọng về xốn xang trái tim ai. Bên khung cửa sổ, Tử Hân vò võ tựa tường ngắm dãy núi bị mưa mù phủ lấp, còn mỗi khoảng trắng mênh mông.
Kính cách âm, cô không nghe tiếng mưa, chỉ nghe điệu nhạc buồn phát ra từ chiếc điện thoại, khơi gợi đoạn tình cũ xa xăm. Cô đâu biết chốn xưa, người đàn ông cô yêu đang dầm mình giữa cơn bão tố, mong gội sạch hết yếu đuối trong tim.
Mãi thẫn thờ nên khi Hạo Nhiên vào phòng, tiến lại sát bên mà Tử Hân vẫn chưa hay. Lúc cảm nhận vòng tay anh nhẹ nhàng luồn phía sau ôm lấy mình, cô mới sực tỉnh.
- Mai anh đi làm rồi. Em ở nhà ngoan nhé, đừng bỏ bữa. – Anh dịu dàng lên tiếng, hôn khẽ làn tóc mây.
- Vừa ra trường, chắc anh chỉ đến công ty tập sự đúng chứ?
Câu hỏi dò của Tử Hân khiến Hạo Nhiên bất ngờ sửng sốt. Đây là lần đầu cô mở miệng với anh kể từ sau hôm đám cưới. Gấp gáp nắm lấy bờ vai người vợ yêu quý quay đứng đối diện mình, anh vui mừng hạ giọng.
- Không đâu. Tử Hân à, chồng em rất giỏi. Anh phụ trách dự án bạc tỷ đó, gói cung cấp hệ thống an ninh cho khắp các tuyến đường giao thông tỉnh J mình.
- Vậy sao? – Cô nheo mắt xác nhận.
Hạo Nhiên gật đầu, kéo Tử Hân ôm lại vào lòng, vuốt ve tấm lưng gầy. Lúc trên đường trở về, anh thử chạm nắm tay cô, thấy cô không phản kháng nên giờ liều mạng ôm luôn, chẳng ngờ cô để yên thế này.
Đáng thương thay, khi hạnh phúc len lỏi khắp cõi lòng anh thì đối phương đang toan tính một điều khác.