Chương 135 - Sao Băng Qua Trời

Hôn lễ long trọng vừa kết thúc thì Hạo Nhiên, Tử Hân cũng lên đường hưởng tuần trăng mật. Nói đúng hơn, anh muốn đưa cô ra biển cho tinh thần khuây khỏa bởi từ sau khi đồng ý kết hôn, môi cô chẳng hé dù chỉ một nụ cười.

Chiều dần buông, sóng nhẹ vỗ về bờ cát dài êm ái, hàng dương vẫn xanh ngắt nô đùa trên nền trời thẫm mà lòng người nào vui vẻ gì. Cảnh đấy nhưng tình nhân đã thôi hết bên nhau. Tử Hân ngờ đâu lần đầu tiên cô với Thiên Thuận dắt tay đi du lịch lại là lần cuối cùng.

Cảm giác ấm áp và chiếc áo khoác chạm nhẹ đôi vai trần khiến Tử Hân giật mình ngước trông lên. Hạo Nhiên nở nụ cười dịu dàng, ngồi xuống sát gần cô, nhỏ giọng.

-        Gió biển chiều lạnh lắm, người em đang yếu.

Tử Hân lơ đãng ngắm từng đợt sóng triều dâng cao, chẳng nói chẳng rằng. Cô biết Hạo Nhiên ngỏ ý kêu mình quay vô khách sạn, có điều cô nào muốn chung đụng với anh trong không gian chật hẹp đó.

Qua hồi lâu, nắng tắt hẳn, đưa mọi thứ chìm vào tối. Hạo Nhiên vươn tay đỡ Tử Hân rời tảng đá, trở về phòng, chuẩn bị đi dùng bữa.

-        Em ăn nhiều chút nhé, vậy mới mau khỏe.

Anh cẩn thận cắt nhỏ thịt, bóc vỏ tôm cho cô, vui vẻ ân cần dẫu đổi lại một cái gật đầu của người đẹp cũng chẳng thấy. Chính khi anh càng tỏ vẻ quan tâm âu yếm thì cô càng chán ghét bởi anh tái hiện ảnh hình người đàn ông cô yêu.

Tuy thế, cô vẫn ăn nhanh và nhiều những món anh gọi. Ba mẹ cô mất hết rồi, cuộc đời này chỉ có cơm cháo thương cô mà thôi.

Cứ thế, mọi thứ lặp tới lặp lui. Hạo Nhiên dẫn cô đi dạo biển, mua sắm, thưởng thức ẩm thực. Cô trong tay anh tựa cái xác vô hồn, mũ nón anh mua, cô đội, thức ăn anh gọi, cô ăn, trang sức anh tặng, cô nhận hết.

Hệt như bao đêm trước, đêm nay, chờ Hạo Nhiên say giấc, Tử Hân rón rén bước sang người anh, lặng lẽ rời khỏi phòng, thẳng ra bờ biển. Ngày mai, lúc bình minh ló dạng, cô sẽ trở về căn biệt thự ấy, tiến hành kế hoạch của mình.

Ngày quay lại chốn cũ chỉ một mình cô lạc lõng trên bãi khuya hoang lạnh. Bước chân lang thang vô định tìm thương nhớ hôm nào. Mộng tưởng năm xưa theo gió tan tành như lầu vàng bị sóng đánh vỡ.

Đôi lần, cô muốn trầm mình xuống biển sâu nhưng chỉ nghĩ rồi thôi, nếu vậy thì dễ dàng cho cha con nhà họ Lý kia quá.

Sương khuya ướt đẫm mái tóc huyền, Tử Hân vòng tay ôm lấy thân mình tự sưởi ấm. Giọt nước mắt ngỡ đã cạn lại tuôn dài ướt gò má. Anh không ở bên cô nữa, hẹn ước cùng dìu nhau dạo vòng bờ biển lần nữa mãi chẳng thể thực hiện.

Vẫn cát trắng này, tiếng sóng đây, sao chỉ còn ánh trăng vàng võ và mỗi cô lẻ loi khóc thương mối tình khắc cốt ghi tâm. Nắm cát trong tay dần dà tuôn rơi dù rằng cô cố níu giữ. Người ta nói tình đầu dễ tan, bây giờ cô tin rồi.

Rặng dương xanh vi vút như đang réo gọi ai, từng lớp sóng kêu than sầu não cả khoảng trời hòa lẫn tiếng cô bất lực kêu gào tên anh.

-        Thiên Thuận…Thiên Thuận…Thiên Thuận anh ơi.

Ảnh hình thê lương của người vợ bé nhỏ ấy lọt vào tầm mắt Hạo Nhiên qua ô cửa kính ở tầng ba khách sạn. Mấy đêm liền, mỗi lần Tử Hân rời đi, anh đều biết, anh vốn đâu dám ngủ thẳng giấc vì sợ đánh mất cô.

Đêm cuối trên vùng biển, anh không theo chân cô bởi hiểu rõ cô chỉ đơn thuần hóng gió ngắm trăng chứ chẳng phải tự tử. Cái hôm cô làm anh bị thương chỉ vì quá kích động nên mới nảy sinh ý định tổn hại bản thân.

-        Tử Hân em, anh ước một lần em gọi tên anh tha thiết giống vậy. Sao không phải Hạo Nhiên mà lại là Thiên Thuận hả em?

Giọng điệu trách hờn càng khiến đêm thêm tủi buồn, biển cả đong đầy mênh mông nhưng tình yêu đôi lứa mãi trôi nơi đâu, chỉ đơn phương mình anh tơ tưởng.

Tuần trăng mật chẳng có lấy một giây phút thân mật. Tử Hân luôn tránh né mỗi lần anh chủ động tiếp cận với lý do mỏi mệt dù rằng anh chỉ muốn ôm cô thôi.

Nhác thấy bóng dáng cô từ từ tiến về khách sạn, Hạo Nhiên chậm rãi buông màn, trở lại giường, kéo chăn, nhắm mắt. Khi cảm nhận phần nệm bên cạnh lún xuống thì anh mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, người đàn ông được Hạo Nhiên ghanh tị nhắc tới đang gục đầu trên bàn rượu. Suốt mấy ngày liền, Thiên Thuận buông thả bản thân, chìm trong men say từ sáng đến tối. Đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn thằng bạn thân ngồi đối diện, anh bật khóc như đứa trẻ.

-        Cảnh Lâm, có cách nào quay ngược thời gian không? Tôi hối hận quá, tại sao tôi tự tay đánh mất cuộc đời tôi vậy?

-        Thiên Thuận, duyên phận của cậu và cô ấy chỉ đến đây thôi. Hãy nghĩ thoáng chút cho vơi nhẹ lòng.

Dứt câu, Cảnh Lâm giựt chai rượu từ tay Thiên Thuận, gọi phục vụ tới thanh toán. Gần cả tuần trời, anh chỉ im lặng uống làm hắn lo anh bị sốc mà cấm khẩu. Thế nhưng, bây giờ lại khóc lóc, than thân đau tựa xé lòng.

Hắn hiểu cũng chỉ vì anh quá yêu và nâng niu Tử Hân nên lúc đụng chuyện mới phản ứng thái quá chứ phải đâu anh chê bai khinh bỉ cô. Tâm một đằng, lời một nẻo, để con thuyền lạc bến trôi xa thì mong chờ gì nữa.