Chương 134 - Sao Băng Qua Trời

-        Cậu hối hận không Tử Hân? Chỉ vì lần lầm lỡ mà cột đời mình vào kẻ không yêu? – Tô Mộc Linh nghẹn ngào hỏi.

-        Đây là quyết định của mình. Mộc Linh à, nhà cũ mất rồi, nên kiếm nhà mới.

Câu trả lời nhẹ tựa chiếc lông vũ rời khỏi cánh chim trời khiến Tô Mộc Linh chẳng kiềm nổi nước mắt, này là bất cần buông trôi chứ nào phải tìm bến neo đậu cho thuyền.

-        Cậu…gọi anh ấy tới sao? – Tử Hân lên tiếng hỏi khi thấy ảnh hình Thiên Thuận phản chiếu trong chiếc gương soi.

-        Ừ. Mình cứ nghĩ anh ấy không đến.

Dứt lời, Tô Mộc Linh cất bước rời phòng, nhường khoảng trống lại cho đôi tình nhân bất hạnh. Tử Hân cũng từ từ đứng dậy, xoay người. Mỗi nhịp chân anh càng lúc càng gần là một lần tim cô nhói đau. Nếu anh đã tuyệt tình cắt đứt, cớ gì còn tìm cô nữa.

Giây phút vừa đối mặt nhau, Thiên Thuận liền vươn tay kéo Tử Hân chạy theo mình. Bị bất ngờ nên cô đâu kịp phản ứng, cứ thế mà nối gót anh. Mãi khi gần đến cửa, cô mới định thần vùng thoát khỏi bàn tay rắn chắc.

-        Anh đang làm cái gì vậy?

-        Tử Hân, anh sẽ đưa em rời khỏi nơi này. – Giọng anh gấp gáp.

-        Chẳng phải anh từ bỏ em rồi ư? Anh chê em còn gì? – Cô gào lên, giọt nước mắt vừa toan ứa ra đã vội nuốt ngược.

-        Em, anh không muốn mất em, không có em, anh không thể sống tốt. Hãy đi với anh, chúng ta chỉ cần tương lai thôi, quá khứ bỏ qua hết em nhé. – Thiên Thuận chụp lại bàn tay mong manh được phủ bởi lớp ren trắng, tha thiết nài nỉ.

Tử Hân lặng câm, sững sờ nhìn người đàn ông đối diện. Bấy giờ, cô mới nhận ra anh tiều tụy rất nhiều, trông thảm hơn cả cô. Dù vậy, còn con đường nào cho đôi lứa quay về bên nhau.

Ngay khi anh mắng cô trắc nết lăng loàn thì cô đã nhận thấy bản thân quá sức nhơ nhuốc, chẳng có chút tự tin hay dũng khí để tiếp tục đứng cạnh anh.

Trong lòng cô bây giờ chỉ nung nấu ý định kéo Hạo Nhiên xuống vực sâu địa ngục, biến cuộc hôn nhân này thành nấm mồ chôn vùi cuộc đời anh nhằm thỏa cơn uất ức. Hơn nữa, cô sao đành liên lụy Thiên Thuận và Mộc Linh.

Lý Hạo Nam nuôi cả dàn vệ sĩ riêng nhưng Tử Hân biết rõ đó chính là băng nhóm xã hội khét tiếng lui về phục vụ dưới trướng ông với cái mác người làm ăn lương thiện.

-        Thiên Thuận, em chẳng muốn trốn chui trốn lủi, em…mệt quá rồi. Chúng ta hãy đặt dấu chấm hết cho tình mình ở đây.

Lời vừa dứt, cô vội vàng gỡ tay anh, quay lưng, trở lại vào trong. Cơn gió mùa hè lùa qua ô cửa, thổi tung bay những tấm lụa trắng tinh khôi, gió trời mang hương nắng gắt sao nghe lạnh đến tái lòng.

Thiên Thuận như kẻ lạc hồn, cứ dõi theo mà không thể nào níu kéo cô nữa. Anh biết rõ tính cô, đã đưa ra quyết định hệ trọng thì khó lòng thay đổi.

Anh hối hận vô cùng bởi vở kịch nhẫn tâm trong đêm mưa gió đó, là anh tự cắt đứt sợi tơ duyên mong manh mà cô cố gắng gìn giữ.

Sau hồi lâu, Thiên Thuận mới gắng gượng nhấc chân, lết dần về phía cửa. Tử Hân cắn chặt môi nhìn bóng lưng anh trong chiếc gương, cứ một giây càng xa thêm một chút. Cô đâu dám để nước mắt tuôn rơi, tiếng nấc cũng nghẹn cứng ngay cổ.

-        Anh à, em sẽ bắt họ phải trả giá cho nỗi đau của chúng ta.

Lúc tâm thái Tử Hân ổn định lại, giờ làm lễ cũng tới. Tô Mộc Linh giúp sửa sang váy áo các thứ rồi đưa cô bạn rời khỏi phòng.

Suốt buổi tiệc, mặt mày Tử Hân y hệt dự đám ma, không nói chẳng cười khiến quan khách cứ ngờ ngợ. Nếu chưa biết cô dâu được nuôi từ bé, họ còn đoán định cô bị ép uổng kia đấy.

May mắn thay, có chú rể tươi tắn, hoạt bát cứu vớt bớt, không thì mọi người ăn uống khó trôi mặc dù món đãi toàn cao lương mỹ vị.

Ở chiếc bàn kê trong góc phía xa, Dì Lưu xót ruột quan sát Tử Hân trên màn hình lớn. Ban nãy, bà lẻn vào phòng trang điểm, trao cô tờ giấy chẩn đoán năm xưa để đưa Hạo Nhiên xem thì cô bảo chẳng cần thiết.

Ngày ấy, cô chưa hiểu chuyện, còn đem vứt đi, bà đã nhặt lại, cất giữ cẩn thận. Thế nhưng tới giờ cô vẫn bất cần nên bà nhủ thầm mình cứ bảo quản, một ngày nào đó nếu cô đổi ý sẽ trao trả, không chừng chỉ sau đêm động phòng thôi.

Bản thân dì Lưu chỉ nghĩ rằng đến hạn kết hôn của Tử Hân và Hạo Nhiên thành thử Thiên Thuận mới buồn sầu giận dữ chứ đâu rõ nguyên nhân rối tung rối nùi kia.

Bà thương Thiên Thuận lẫn Tử Hân, cũng xót xa cho hoàn cảnh Hạo Nhiên, mẹ anh mất sớm, ba anh bận rộn kiếm tiền, họp hành, công tác liên tục, ít khi quan tâm. Thôi đành, cuộc hôn nhân này đã định từ trước, chỉ biết chúc phúc đôi trẻ hòa hợp mà sống.