Chương 133 - Sao Băng Qua Trời
Hôm nay, Lý Hạo Nam tiếp khách đến gần mười giờ đêm mới về tới nhà. Hạo Nhiên cố tình thức để đợi ông. Trông thấy ba mình vừa bước qua bậc cửa, anh liền mau mắn chạy xuống đón, cúi đầu lễ phép.
- Ba, con muốn thưa với ba một chuyện.
- Lên phòng hãy nói. – Lý Hạo Nam mệt mỏi đáp.
Tuy biết rõ ba mình đang có hơi men nhưng bởi anh vui và gấp quá nên không thể nào đợi được tới sáng mai. Thế là, một già một trẻ nối gót nhau vô thư phòng.
Lý Hạo Nam quẳng chiếc cặp trên bàn, chậm rãi ngồi vào chiếc ghế, gật đầu ra hiệu bảo Hạo Nhiên cứ việc cất tiếng.
- Ba à, Tử Hân đồng ý lấy con rồi ạ. – Anh mỉm cười tủm tỉm.
- Thật sao? – Lý Hạo Nam nheo mắt nghi ngờ.
- Vâng ạ, chỉ mới tối nay thôi.
Đôi mắt vị chủ tịch vì câu xác nhận của thằng con trai mà sáng bừng hẳn. Khi ánh nhìn rơi xuống bàn tay băng bó trắng toát đối diện, chân mày ông liền nhíu lại. Nhận thấy biểu hiện nơi gương mặt ba mình, Hạo Nhiên vội giấu tay sau lưng, nhỏ giọng.
- Tại con bất cẩn bị dao cắt trúng.
- Sắp lập gia đình, chững chạc chút, làm việc gì cũng phải cẩn thận. – Ông cười hiền.
Hạo Nhiên khe khẽ gật đầu. Sao anh dám tiết lộ vết thương đây do Tử Hân ban tặng chứ. Anh sợ ông xót mình mà ghét cô. Duyên tình này đâu dễ nắm bắt, anh muốn cô được trên dưới Lý gia yêu thương, tôn trọng.
Rời khỏi chiếc ghế xoay, Lý Hạo Nam tiến đến bên Hạo Nhiên, vỗ vai động viên anh hãy cứ từ từ dùng tấm chân tình khiến Tử Hân động lòng.
Ông cho phép anh toàn quyền quyết định việc tổ chức hôn lễ, tiền bạc vốn chẳng thành vấn đề, quan trọng con trai của ông có một đám cưới thật hoàng tráng bởi buổi tiệc có rất nhiều quan chức cũng như các nhà tài phiệt góp mặt.
- Con hãy sắp xếp mọi thứ chu toàn nhé. À, hai người kia đâu?
- Con kêu họ về rồi ạ. Tử Hân sẽ không dám nghĩ quẫn, ba yên tâm. Ngày mai, con tiến hành việc chuẩn bị luôn ạ, cô ấy muốn nhanh chóng kết hôn.
Nói xong, anh rảo bước trở lại phòng mình. Lý Hạo Nam thở phào nhìn theo, lòng ông nhẹ nhõm như trút được gánh nặng đè nén bao lâu. Ông vốn đâu để ý Tử Hân sống hay chết, chỉ là ván cờ này cần cô làm con tốt giúp hoàn thành.
Một tuần gấp rút chuẩn bị trôi nhanh, Hạo Nhiên đã hoàn tất mọi thứ cần thiết cho ngày trọng đại giữa anh với Tử Hân.
Sáng nay, cả hai cùng đi thử đồ cưới và chụp hình. Tuy sắc mặt nhợt nhạt thì cô vẫn chẳng muốn nhân viên trang điểm dặm phấn quá nhiều.
- Chị đánh sơ sơ thôi ạ, tôi ghét đậm. – Tử Hân cất tiếng yêu cầu.
- Hãy theo ý cô ấy ạ. – Hạo Nhiên đứng kế bên, dịu giọng bảo.
Nữ chuyên viên nở nụ cười, cẩn thận tô vẽ lên gương mặt cô dâu tương lai. Hạo Nhiên đưa tay nắm nhẹ bờ vai Tử Hân rồi nối gót nhân viên khác đi thử âu phục của mình.
Bây giờ vợ anh không muốn bôi son trét phấn, anh cũng sẽ chiều, đối với anh, dẫu lụa là gấm vóc chẳng vấn trên thân, cô mãi luôn xinh đẹp.
Phút giây hồi hộp chờ đợi vỡ òa khi anh nhìn thấy cô xuất hiện sau tấm màn vừa kéo ra. Dẫu gương mặt thoảng buồn nhưng đâu vì thế mà hào quang nơi cô bị lu mờ. Bản thân anh chưa bao giờ chứng kiến tân nương nào kiều diễm giống cô.
- Tử Hân, em thật đẹp.
Câu khen ngợi chẳng được đáp lại dù chỉ một cái gật đầu. Tiếp đó, họ cùng nhau tạo dáng cho nhiếp ảnh chụp hình. Vì Tử Hân chưa khỏe nên Hạo Nhiên quyết định chỉ chụp trong studio chứ không đi ngoại cảnh.
Hai mẫu cô dâu chú rể cứ đứng, ngồi cách đơn điệu y hệt kiểu thời ông bà cha mẹ khiến tên nhiếp ảnh cũng ngao ngán. Này là họ bị ép cưới nhau hay gì, cô dâu chẳng nhấc môi cười, chú rể hơi mỉm chi chút xíu, hại hắn cảm giác hệt mình đang tiếp tay cho cuộc hôn nhân định sẵn không hề có hạnh phúc.
Ra khỏi studio, Hạo Nhiên chở Tử Hân đến cục dân chính đăng ký kết hôn. Tiếp tục là bức ảnh mà hai nhân vật chính đều ngậm miệng. Tuy anh rất muốn cười thể hiện niềm vui nhưng do cô im lặng, buộc lòng anh phải theo.
Suốt quãng đường về, không khí trong chiếc ô tô chìm vào im lặng, chẳng ai nói với ai câu nào, nhạc cũng tắt. Hạo Nhiên thả một tay khỏi vô lăng, nhè nhẹ lần tìm bàn tay bên cạnh.
Khi các ngón vừa chạm nhau, Tử Hân lập tức rụt lại một cách tựa vô ý và đưa lên vén những sợi tóc xõa, mắt vẫn nhìn đăm đăm ngoài cửa kính.
Thái độ cô rõ ràng như vậy, chứng tỏ cô đang gượng ép bản thân lấy anh vì lỡ lầm gối chăn đêm đó chứ đã chấp nhận anh đâu. Thôi thì, anh đành chờ đợi. Nước chảy đá mòn, tin rằng tình yêu chân thành dần cảm hóa người thương, sẽ có lúc, cô toàn tâm toàn ý tình nguyện yêu anh.
Qua hết mấy hôm, hôn lễ hoành tráng cũng chính thức bắt đầu. Trong phòng trang điểm cô dâu, Tô Mộc Linh bùi ngùi nắm tay cô bạn.
Từ sau cái đêm được Hạo Nhiên đưa về, Tử Hân chẳng hó hé gì dẫu Tô Mộc Linh liên tục hỏi thăm. Ấy vậy, đùng một cái, thiệp mời trao đến tận tay, còn cận ngày nữa.