Chương 132 - Sao Băng Qua Trời
Bất lực lẫn tuyệt vọng đan xen khiến Tử Hân cạn nước mắt để khóc. Vì đâu cô đời cô khốn khổ tận cùng như vậy, đến cái chết cũng từ chối cô thì còn gì mà nói. Cô hận Lý Hạo Nam, hận Hạo Nhiên, hận luôn chính mình.
Vòng quay của chiếc đồng hồ cứ thế trôi dần. Đôi khi, chỉ cần vài tiếng đồng hồ, con người đã nghĩ thông tất thảy.
Nếu cha con họ Lý nhất quyết giữ cô làm dâu nhà họ, cô cho họ toại nguyện luôn. Đau đớn này bắt họ đền bù gấp đôi, cô nhất định phải dằn vặt con trai Lý Hạo Nam. Dù sao cũng chẳng tìm ra Trương Tán, thế nên, cô sẽ trả thù theo cách riêng.
Xâm xẩm tối, Hạo Nhiên lại xuất hiện. Sáng nay, anh cùng Lý Hạo Nam đi gặp đối tác để ông giới thiệu, chào hỏi, về thì gặp cô toan nhảy lầu bỏ trốn.
Khi chiếc công tắc kêu lên và ánh điện chan hòa ngập tràn căn phòng đang phủ đầy bóng tối, Tử Hân mới mở mắt. Cô thấy băng vải trắng quấn khá dày trên vết thương kia, hẳn vì mất quá nhiều máu nên mặt mày anh tái nhợt đâu kém gì cô.
Bàn tay anh từ từ đưa tới trước mặt cô, nhẹ nhàng rút cuộn vải khỏi miệng rồi cởi trói. Dù đã tự do nhưng toàn thân cô tê liệt, chút cảm giác cũng chẳng còn.
- Chờ máu lưu thông lại sẽ ổn thôi.
Hạo Nhiên vừa nói vừa lật cô ra, cẩn thận xoa nắn tay chân. Nhìn các lằn đỏ in hằn làn da mỏng manh, anh hối hận tột cùng. Có điều nếu không làm vậy thì sao anh giữ được mạng cô. Trong đầu cô lúc ấy chỉ nghĩ đến cái chết.
Coi bộ cô đã có thể nhúc nhích, anh yên tâm đứng dậy, dịu dàng trầm giọng.
- Anh lấy cháo cho em. Tử Hân à, thân xác là ba mẹ ban, em đừng đày đọa mình nữa.
Khóe môi Tử Hân khẽ nhếch một nụ cười khinh bỉ, cơ hồ thoáng qua rất nhanh, chẳng ai nhìn thấy. Ba anh máu lạnh tước đoạt mạng sống người khác cách dã man mà anh còn bày đặt ở đây đạo lý nọ kia.
Trông đôi ánh mắt vô hồn của vợ tương lai, Hạo Nhiên mím chặt môi, buồn bã nhấc chân. Tử Hân cố sức rời giường, bước loạng choạng đuổi theo rồi luồn tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn.
Động tác đột ngột khiến anh sững sờ cả đỗi mới lật đật xoay người. Lúc này, toàn thân cô ngã hẳn vào lòng anh. Đôi môi tái nhợt thều thào.
- Tôi đồng ý…gả cho anh, tôi…chấp nhận làm vợ anh.
- Em…em nói thật sao? – Hạo Nhiên bị bất ngờ thành thử hóa lắp bắp.
- Thật. Chúng ta hãy mau kết hôn đi.
Nỗi vui mừng sung sướng tỏa lan khắp cơ thể Hạo Nhiên. Anh dường như chẳng tin những gì tai đã nghe nữa. Tử Hân chủ động muốn cưới anh. Xem ra, vết thương sâu này thật đáng giá.
Người ta bảo máu đổ là điềm lành đâu có sai. Với anh bây giờ, cô yêu hay thương hại anh cũng được. Anh chỉ mong cô chịu lấy mình thôi.
Vội bế Tử Hân trở lại giường, anh đặt cô ngồi xuống, quỳ gối đối diện. Gương mặt tái xanh, rầu rĩ ban nãy giờ đây ngập tràn ý cười, đong đầy hạnh phúc, anh nắm chặt đôi bàn tay gầy và gục đầu trên đầu gối cô.
- Cám ơn em Tử Hân. Đời này của anh đều vì em mà sống.
Ánh mắt chán ghét liếc xéo mái đầu người đàn ông rồi mau chóng dời sang chỗ khác. Từ bây giờ, cô chẳng còn mưu cầu hạnh phúc cho bản thân, trả thù chính là lý do duy nhất khiến cô tồn tại.
- Đợi anh lấy cháo đút em ăn, em khỏe thì chúng ta mới tổ chức hôn lễ được. – Hạo Nhiên hôn nhẹ lên vầng trán cô, tỏ ý cưng chiều.
Tử Hân không đáp lời anh, chỉ khe khẽ gật đầu. Khi cánh cửa khép hẳn, hai dòng nước mắt cô chảy dài trên đôi gò má. Hình ảnh thân mật của Thiên Thuận với Hạ Tiểu Kỳ tiếp tục lảng vảng trong tâm trí.
Cô chẳng biết nếu như bản thân đáp chuyến bay sớm hơn một chút hoặc trễ hơn một chút thì sự việc có theo đó mà thay đổi hay chăng. Đưa tay sờ chiếc bụng phẳng lì, cô thấy may mắn vì đây là khoảng thời gian khó mang thai.
Mấy ngày nay rượt đuổi Thiên Thuận, cô quên mất chuyện phải uống thuốc. Giữa cô và người này tuyệt nhiên không thể xuất hiện mối day dưa nào.
Lát sau, Hạo Nhiên hí hửng quay lên. Ân cần ngồi xuống bên cạnh. Tử Hân đoạt lấy chiếc muỗng từ tay anh, nhỏ giọng.
- Để tôi tự ăn, tay anh bị thương, cẩn thận kẻo chảy máu.
- Được, em ăn nhiều nhé.
Anh mỉm cười, ngoan ngoãn ngồi kế bên ngắm nghía. Bản thân đang mơ về ngày dắt tay cô tiến vào hôn trường, hiện thực hóa giấc mộng suốt bao nhiêu năm mòn mỏi đợi chờ. Chuyện cô sớm đã thuộc về kẻ khác, anh sẽ cố chôn chặt sâu đáy tim.
- Anh đừng để người lạ đứng trước phòng tôi nữa. – Cô lên tiếng yêu cầu.
- Anh bảo họ đi hết rồi. Tử Hân, hãy nghĩ cho những người em mến.
Kết câu, anh nhanh chóng cất bước.
Cô nghiến răng nhìn theo. Bản thân biết rõ anh cố ý ám chỉ điều gì. Cô không tiếc thân mình ngọc nát đá tan nhưng lại lo anh tổn hại Tô Mộc Linh cùng Thiên Thuận.