Chương 131 - Sao Băng Qua Trời
Cơn sốt hành hạ Tử Hân suốt hai ngày liền mới chấm dứt. Cơ thể cô bay giờ tựa hồ gió có thể thổi bay bất cứ lúc nào. Đôi mắt vô hồn hết nhìn lên trần nhà rồi ra cánh cửa đang đóng kín.
Gắng gượng bò khỏi giường, Tử Hân lết dần tới, đưa tay xoay chiếc khóa tròn. Khi cánh cửa vừa hé mở, cô sửng sốt vì thấy bốn gã đàn ông to cao đứng canh trước phòng mình. Nghe động, họ liền quay đầu, dàn hàng ngáng luôn lối đi.
Cô bật cười chua chát, cuối cùng Hạo Nhiên cũng sử dụng cách tồi tệ này để giữ cô. Tuy cô biết võ đấy, nhưng sức lực chẳng còn bao nhiêu, bước không vững, làm sao đấu nổi mấy gã trai kia.
Trở lại chiếc giường, cô ngồi lặng im suy nghĩ. Rồi như chợt nhớ điều gì, liền gấp gáp dùng quần áo cột thành sợi dây dài đủ giúp mình đu xuống dưới từ ban công.
Mới cột vào thành lan can và tung dây xong, vừa nhấc chân thì bỗng nhiên một bàn tay rắn chắc luồn qua ôm chặt lấy vòng eo cô, siết chặt. Thấy Hạo Nhiên đang kéo mình, cô cố sức bám víu giãy giụa, liên tục la hét.
- Buông tôi ra, đồ khốn, mau buông ra.
Với chút sức tàn, Tử Hân chẳng thể nào thắng được Hạo Nhiên. Chỉ vài giây ngắn ngủi đã bị anh lôi tuốt vô bên trong, ném bay lên giường.
- Em rất yếu, bác sĩ không cho em ra ngoài đâu. – Anh bình tĩnh cất tiếng.
- Lý Hạo Nhiên, tốt nhất cậu nên giết tôi, nếu không, tôi sẽ giết chết cậu. – Cô nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
- Em nghỉ ngơi cho khỏe.
Nói rồi, Hạo Nhiên quay lưng rời bước. Trông bộ dạng anh dửng dưng như chưa hề có chuyện gì, cơn giận bất ngờ đạt đến đỉnh điểm.
Với cô bây giờ, anh chính là con trai kẻ thù chẳng đội trời chung Lý Hạo Nam. Là anh khiến cuộc đời cô hóa nông nỗi này, vết nhơ suốt đời không thể tẩy trắng, hại cô mất đi ân tình nuôi nấng suốt mười mấy năm ròng.
Vươn tay lục lấy con dao trong ngăn bàn, Tử Hân nhằm hướng Hạo Nhiên mà lao thẳng tới, định rằng một nhát chấm dứt mọi thứ.
Nhưng cô vốn đâu phải đối thủ của anh, nhận thấy điều bất ổn, anh lập tức xoay người và chỉ bằng vài động tác nhanh gọn đã hất cả cô lẫn con dao sắc lẹm văng xuống sàn.
Tử Hân ngã sóng soài, tóc tai bù rối và đôi mắt vẫn ánh tia lửa giận nhìn Hạo Nhiên chằm chằm. Cô nào biết giờ phút này, anh đau đớn biết bao nhiêu, anh nằm mơ cũng chưa từng nghĩ có lúc cô thật tâm quyết lấy mạng mình.
- Tử Hân, em muốn giết anh sao?
- Đúng, đáng lý tôi nên ra tay sớm hơn, có thế, mới không bị cậu chà đạp đến mức thảm hại. – Giọng cô run run, khóe mi bắt đầu ngấn lệ.
- Chuyện hôm đó là lỗi do anh, anh sẽ bù đắp, anh thật lòng yêu thương em mà Tử Hân.
Vừa nói, Hạo Nhiên vừa tiến gần lại. Tử Hân sợ hãi lùi dần ra sau. Khi bàn tay vô tình chạm phải cán dao, cô liền cầm lên, chĩa ngay cổ mình, bật cười lớn.
- Vậy ư? Để tôi cho cậu hiểu tâm trạng người mình yêu mất trước mặt mình như thế nào.
Dứt lời, cô nhắm mắt, ấn mạnh mũi dao ngay giữa yết hầu. Qua hết mấy giây, chẳng hề thấy đau đớn nên vội nhấc mi xem. Gương mặt nhăn nhó cùng bàn tay đầy những máu làm cô sực tỉnh. Mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi mang tới cảm giác buồn nôn.
Anh vậy mà nhanh hơn cô, lưỡi dao bén ngọt nằm gọn trong lòng bàn tay người đàn ông, với lực giữ này, cô biết vết thương hẳn rất sâu.
Nước mắt không hiểu vì cớ gì cứ thi nhau rơi rớt. Tử Hân run rẩy buông lơi rồi bỗng dưng đâm đầu lao về phía ban công. Hạo Nhiên quên cả đau, gấp gáp đuổi theo cô, ôm giữ thật chặt.
- Bỏ ra, để tôi chết đi, hãy giải thoát giúp tôi.
Tiếng van xin được thành toàn cho cái chết của cô khiến Hạo Nhiên mất sạch bình tĩnh, cô giết anh bất thành liền quay đầu tự vẫn sao. Mặc cô vùng vẫy, anh bất chấp kéo ngược cô trở vào, ném lên giường lần nữa.
Mặt cô ngã sấp xuống nệm, hai tay bị anh giữ chéo sau lưng, toàn thân bị anh đè không vùng vẫy nổi.
Hạo Nhiên gấp gáp tháo chiếc cà vạt trên cổ xuống, trói chặt hai tay cô rồi chạy đến tủ quần áo, lục lấy chiếc khăn quàng cổ bằng vải, dùng nó cột hai chân cô lại với nhau. Tiếp đó, nhét luôn cuộn vải vô miệng vì anh sợ cô sẽ cắn lưỡi tự sát.
Dòng máu tuôn trào từ bàn tay anh vấy bẩn cả chiếc ga vốn dĩ trắng tinh và thấm đẫm vạt áo cô.
Lúc xác định Tử Hân hết cử động được, Hạo Nhiên mới thất thểu rời khỏi. Từ giường ra cửa, vệt máu đỏ loang dài theo những bước đi.
Bị trói gô trên giường, miệng bịt kín mít. Tử Hân chỉ biết ném ánh mắt oán thán nhìn anh. Sao trước đây cô không nhận biết anh đáng sợ tới mức này chứ. Thứ máu ác ôn chảy trong anh đã phát huy tác dụng.