Chương 130 - Sao Băng Qua Trời

Lúc Tô Mộc Linh trở vào, Tử Hân đã say giấc, trên vầng trán lẫn toàn thân vẫn hãy còn nóng ran. Tô Mộc Linh vội tung hết chăn, bật quạt, lấy khăn ướt lau người cho cô. Khi ngón tay vô tình chạm khóe mắt Tử Hân, Tô Mộc Linh nhận ra cô bạn khóc trong mơ.

Vừa tuột khỏi giường bỗng nghe tiếng điện thoại Tử Hân rung liên tục. Biết rõ cô gái mồ côi ít có mấy ai gọi, danh bạ chỉ toàn vài số của người thân thuộc, quen biết nên Tô Mộc Linh đánh liều lấy xem sao.

Khổ thân cô, lớ quớ thế nào ấn luôn nhầm nút nghe và đành phải áp lên tai mà chẳng biết người bên kia đầu máy là ai cả.

-        Tử Hân, em ở đâu thế?

Giọng đàn ông lộ vẻ lo lắng làm Tô Mộc Linh cũng đoán được đó chính là Hạo Nhiên, kẻ đã gây tội lớn tày đình, khiến cô một lần nữa mất hẳn niềm tin vào hai chữ tình yêu.

-        Cô ấy đang ngủ ở nhà tôi. – Cô đáp gọn.

-        Nhờ cô đọc cho tôi địa chỉ, tôi đón cô ấy về. – Hạo Nhiên khẩn khoản.

Hơn ai hết, Tô Mộc Linh hiểu rõ bản thân không nên chọc vô Lý gia, cô còn cậu mợ và các em, nhỡ phật ý Hạo Nhiên sẽ ảnh hưởng họ. Như lời Tử Hân nói, cậu ấm ấy trước giờ luôn hành xử theo cảm tính. Vậy nên, cô thuận ý anh, đọc rõ ràng tên đường kèm số căn hộ.

Qua hai mươi phút, tiếng chuông vọng đến. Biết Hạo Nhiên đã tới, Tô Mộc Linh vội ra mở cửa.

-        Tử Hân đâu? – Anh gấp gáp hỏi.

-        Ở trong phòng ngủ.

Đáp xong, Tô Mộc Linh liền xoay người bước trước, Hạo Nhiên bám ngay phía sau. Nhác thấy Tử Hân nằm trên giường, anh vội tiến gần, vươn tay sờ lên trán cô.

-        Cô ấy uống thuốc chưa vậy? – Anh quay sang nhìn Tô Mộc Linh, hạ giọng.

-        Ban nãy ăn cháo xong thì có uống, hạ được một chút lại sốt tiếp. Tôi mới lau nước lạnh cho cô ấy.

-        Cảm ơn cô Mộc Linh, giờ tôi đưa Tử Hân về đây.

Hạo Nhiên khẽ cúi đầu tỏ lòng biết ơn cũng như chào tạm biệt rồi luồn tay bế Tử Hân khỏi giường, thẳng ra ngoài. Tô Mộc Linh chạy trước mở cửa giúp anh, theo xuống dưới để phụ anh đặt cô bạn vào xe.

-        Cậu chủ Lý, cậu…chăm sóc cô ấy tốt nhé. – Tô Mộc Linh cúi đầu, ngập ngừng căn dặn.

-        Cô yên tâm, Tử Hân là vợ tôi, tôi sẽ làm tròn bổn phận, nghĩa vụ của mình. Còn nữa, cô cứ gọi tôi Hạo Nhiên thôi, vì cô là bạn cô ấy mà.

Dứt câu, Hạo Nhiên mau mắn chui lên ghế lái, nhấn ga vọt đi. Tô Mộc Linh ngẩn người ngóng theo. Đây là lần đầu tiên cô gặp trực diện và nói chuyện trực tiếp với chồng hờ của Tử Hân. Xem chừng, cậu ta biết tình biết lý, chững chạc đúng chuẩn đàn ông trưởng thành chứ nào xốc nổi trẻ con lắm đâu.

Chiếc ô tô vừa đến biệt thự, dì Hà cùng các cô hầu gái lẫn Lý Hạo Nam đã xoắn xuýt lao ra mặc dù chẳng giúp được gì bởi một mình Hạo Nhiên cũng bế nổi Tử Hân rồi.

-        Dì gọi bác sĩ nhé. – Anh vừa chạy vừa giục.

Dì Hà lập cập rút điện thoại, run run tìm số. Cả tối nay, bà sợ hãi thật sự. Vốn tưởng Tử Hân ăn xong sẽ ngủ say, nào ngờ khi bà mang thức ăn lên tiếp mới tá hỏa vì phòng ốc trống trơn, gọi điện mãi chỉ nghe tiếng chuông.

Cứ tưởng Hạo Nhiên sẽ nhảy nhót hốt hoảng, nhưng không, lúc anh biết chuyện chỉ im lặng trở lại phòng. Ban nãy thấy anh lái xe vọt đi, bà cũng chẳng biết anh mang cô từ chốn nao về nữa.

Tầm mười lăm phút sau, vị bác sĩ liền xuất hiện, hối hả bám chân dì Hà lên lầu, vào phòng thăm khám bệnh nhân. Giống hệt như cái ngày cách đây mấy năm trước, ông đưa kết quả chẩn đoán Tử Hân bị suy nhược.

Cái mặt dì Hà méo xẹo. Cô con dâu tương lai nhà họ Lý quanh năm suốt tháng suy nhược, khó tránh thái độ của bác sĩ cứ kỳ kỳ. Bà đâu thể nào đem chuyện xấu trong nhà ra phân trần chứ, thôi kệ ông ấy nghĩ sao thì nghĩ vậy.

-        Đừng để cô ấy dầm mưa dãi nắng, cũng đừng để cô ấy ở ngoài một mình, có thể ngất bất chợt đấy.

Bác sĩ trao đơn thuốc cho dì Hà xong, chỉnh gọng kính ngay ngắn và xách đồ nghề rời khỏi. Bà cũng líu quíu theo tiễn ông, tiện thể gọi điện nhờ Ca chở mình đi mua thuốc. Nơi hắn ở cách biệt thự Lý gia không xa lắm.

Lý Hạo Nam đưa tay vỗ nhè nhẹ lên vai Hạo Nhiên rồi lặng lẽ quay lại thư phòng, tiếp tục xử lý hồ sơ. Lúc chỉ còn mỗi mình với cô, anh nhẹ nhàng tiến đến ngồi ngay bên cạnh, khẽ nắm lấy bàn tay bé nhỏ, vuốt gọn những sợi tóc đẫm mồ hôi bết trên gương mặt tái nhợt.

-        Tử Hân, dẫu quá khứ đã xảy ra chuyện gì, anh vẫn mãi mãi yêu em, tuyệt đối không từ bỏ. Bây giờ, càng chẳng có lý do để anh buông tay em. Anh…thuộc về em suốt kiếp.