Chương 129 - Sao Băng Qua Trời

Ngoài trời, mưa rơi lạnh giá cô đơn, đối lập hoàn toàn khung cảnh ấm áp bên trong khách sạn. Trên ô cửa kính, đôi nam nữ liên tục trao nhau những chiếc hôn nồng nàn say đắm. Dường như anh cố tình để cho cô chứng kiến hình ảnh đau lòng.

Khi chiếc dây áo rời khỏi bờ vai trần thì màn cũng khép. Tử Hân nhắm mắt, mặc lệ buồn trôi xuôi. Cuối cùng, Thiên Thuận chọn dùng cách này kết thúc tất cả.

Từ nay về sau, mối tình êm đềm kéo dài gần nửa đời cô chấm dứt, vĩnh viễn chẳng thể nào quay lại. Đôi lứa đã rạch vào tim nhau vết thương sâu hoắm, với cô là vô tình, còn anh là cố ý.

-        Tử Hân, mình về thôi, mưa lớn quá rồi. – Tô Mộc Linh lay vai cô bạn.

-        Ừ, về thôi, mà…về đâu bây giờ? Mình không có nhà, Mộc Linh à. – Tử Hân đáp, mắt lại ngước nhìn trên cao.

-        Nhà mình chính là nhà cậu, đi, mình đưa cậu qua căn hộ.

Nói xong, Tô Mộc Linh nhanh chóng dìu đỡ Tử Hân ngồi vào xe. Cố kiềm nén cơn lạnh, cô cẩn thận ôm lấy vô lăng, xé màn nước mù trắng xóa lao về phía trước.

Tiếng khóc ai oán của người bạn thân vẳng lên làm cô cũng cay xè sống mũi. Tình yêu đẹp nhất cô từng ngưỡng mộ đến hiện tại đã tan tựa cơn mưa bong bóng mùa hạ, để lại toàn đau thương, mất mát.

Xe mới khuất bóng, màn trên tầng lầu khách sạn liền được kéo ra. Thiên Thuận đứng lặng dõi theo hai chiếc đèn đỏ mờ dần trong mưa. Lát sau, anh quay lưng nhìn Hạ Tiểu Kỳ đang ngồi im lìm cạnh mép giường lớn.

-        Em đi đi Tiểu Kỳ, anh xin lỗi vì hành động ban nãy. Hãy tha thứ cho anh.

-        Do anh gặp sự cố, em không trách anh.

Hạ Tiểu Kỳ vừa khóc vừa nói, đưa tay chỉnh dây áo rồi vụt đứng dậy, chạy khỏi phòng. Một người đàng hoàng, điềm tĩnh như anh chỉ tại ghen tuông mà bày ra vở tuồng này, bất giác biến cô thành kẻ thê thảm.

Giây phút hai bờ môi tìm đến với nhau, cô hạnh phúc biết bao nhiêu, tâm tưởng cũng sẵn sàng hiến dâng cho anh tất cả. Có ngờ đâu, giây phút bức màn vừa khép thì anh lập tức buông tay, bỏ cô hụt hẫng chơi vơi giữa mộng ảo của chỉ riêng mình.

Chờ Hạ Tiểu Kỳ đi xa, Thiên Thuận gục luôn xuống sàn, vật vã khóc than. Anh muốn trả thù người anh yêu, khiến cô đau lòng, sao bây giờ kẻ đau khổ lại là chính anh. Sao khi cô ngoảnh mặt rời khỏi, anh không cam tâm thế kia.

Cùng lúc này, Tô Mộc Linh cũng đưa Tử Hân đến căn hộ cao cấp. Cô vội vã lục tìm quần áo, giục Tử Hân mau lau khô người kẻo bệnh thêm vì toàn thân cô bạn đã nóng như lửa.

-        Đợi mình xuống mua ít cháo với thuốc cho cậu. Ở yên đây nhé. – Tô Mộc Linh lo lắng dặn dò.

-        Ừ. Mình chờ cậu, mình tỉnh táo mà, chẳng làm chuyện dại dột đâu.

Tử Hân trấn an Tô Mộc Linh và run rẩy chui trong chăn, trùm kín mít. Chớp thời cơ, Tô Mộc Linh vụt chạy khỏi nhà, cô muốn đi nhanh về nhanh nhất có thể. Đời thuở từ nhỏ tới lớn, cô chưa bao giờ chứng kiến Tử Hân suy sụp tàn tạ đến nông nỗi này.

Ăn cháo, uống thuốc hạ sốt xong, Tử Hân quấn chăn ngồi ủ rũ trên giường. Tô Mộc Linh ngồi ngay bên cạnh nhưng chưa dám mở miệng hỏi han, sợ động vết thương, con mèo mướp sẽ khóc. Điện cũng tắt hết, chỉ để lại cây đèn bàn mờ ảo.

Thấy Tô Mộc Linh cứ nhấn nhá nhìn mình, Tử Hân hiểu rõ nỗi thắc mắc của cô bạn. Nuốt ngược nước mắt vào lòng, cô chậm rãi kể cho Tô Mộc Linh nghe tất tần tật cớ sự gây nên mọi chuyện.

Vốn đã từng thất thân vì men rượu thành thử Tô Mộc Linh rất hiểu. Lúc ấy, sao làm chủ nổi bản thân. Một người kề cận yêu thương Tử Hân bao năm như Thiên Thuận mà còn không nhủ lòng thương cảm thì ai sẽ cảm thông giúp những người phụ nữ giống cả hai đây.

-        Bỏ đi Tử Hân. Yêu nhau mười mấy năm khó đổi lại phút lạc bước. Anh ấy chẳng xứng với cậu. – Tô Mộc Linh giữ lấy bờ vai gầy đối diện, dịu dàng cất lời.

-        Là mình sai rành rành, sao trách anh ấy chứ? – Tử Hân sụt sùi.

-        Dẫu vậy Thiên Thuận cũng đâu thể lấy lý do ấy thuê khách sạn cùng cô gái khác ngay trước mặt cậu.

Tô Mộc Linh hậm hực buông tay, ánh mắt y hệt có lửa, tức giận nhìn vào sâu góc tối. Tử Hân trông biểu hiện của cô bạn khác lạ liền vội vàng bảo mình buồn ngủ rồi nằm xuống, kéo chăn qua đầu.

Thở dài ngao ngán, Tô Mộc Linh đứng dậy, đến mở cửa lách ra ban công. Mưa ngớt hạt, tình tan mất. Có lẽ sau này, cô không cần làm cánh nhạn đưa thư giúp hai người bọn họ nữa.

Cô hiểu rõ Tử Hân, mục kích cảnh tượng ngày hôm nay, dù mai đây Thiên Thuận hối hận, quỳ gối lạy lục năn nỉ, cô bạn cũng sẽ tuyệt tình cắt đứt mọi thứ. Nếu anh lỡ lầm thì khác, đằng này cố tình cố ý.