Chương 128 - Sao Băng Qua Trời
Tiện chân đá văng luôn chậu hoa kế đó, Hạo Nhiên tức tối quay trở vào nhà, chui vô phòng, đóng sầm cửa lại. Rốt cuộc cô đã làm chuyện đáng xấu hổ ấy từ khi nào chứ, anh tin tưởng cô bao nhiêu, sao cô dám qua mặt anh để trao thân cho người khác.
Đang trong cơn dằn vặt đau đớn thì chuông điện thoại réo vang. Vốn chẳng muốn bắt máy nhưng do thấy tên Triệu Đình Vinh nên Hạo Nhiên cố kiềm nén cảm xúc, đưa tay bấm nghe.
- Em đây Kelvin.
- Vợ yêu về tới cũng chớ hề gọi cám ơn anh một lời à? Hai năm ròng anh tốn thời gian cho em dâu khá nhiều đấy. – Giọng Kelvin vui vẻ bên kia nước B, còn pha thêm tiếng cười.
- À. Em quên mất. – Hạo Nhiên đáp gọn.
- Dạo này nhiều người đãng trí nhỉ? Em xem, Tử Hân đi buổi đêm ngày mười hai, anh nhớ nhầm thành buổi sáng ngày mười ba.
Câu nói vô tư của Kelvin khiến Hạo Nhiên dường như gục ngã. Vậy là, cô đáp chuyến bay sớm hơn anh nghĩ, cô không ghé nhà mà qua đêm ở chỗ khác.
Cổ họng anh nghẹn cứng tựa bị khối cầu chận ngang, khó khăn lắm mới thốt nổi câu cảm ơn ông anh con cậu rồi lấy cớ bận việc, cúp máy.
Ở phòng cách vách, Tử Hân đã thức giấc. Khi xác nhận chẳng ai bên cạnh, cô lập cập lấy điện thoại gọi dì Lưu hỏi xem Thiên Thuận có nhà chăng nhưng nhận được câu trả lời rằng anh đi mất dạng từ sớm.
Đường cùng, cô đành mặt dày nhờ vả Tô Mộc Linh hỏi dò giúp xem anh đang nơi nao.
Qua hết hai phút thì Tô Mộc Linh mau mắn gọi lại, báo địa điểm và nhiệt tình ngỏ ý đến đón luôn. Bản thân Tô Mộc Linh cũng muốn biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì. Yêu xa hai năm nồng nàn đằm thắm, Tử Hân vừa về ngày trước, ngày sau Thiên Thuận giận dỗi tới mức chặn số của cô nàng.
- Cậu bệnh hả Tử Hân? Sắc mặt cậu khó coi quá đấy. – Tô Mộc Linh lo lắng sớ trán cô bạn ngay khi Tử Hân vừa ngồi vào ghế phụ.
- Mình cảm chút thôi. Cậu lái nhanh đi. – Tử Hân mệt nhọc cất lời.
Tô Mộc Linh ái ngại gật đầu, lái xe thẳng đến quán bar Carmen. Ban nãy gọi cho Thiên Thuận, cô nghe rõ mồn một giọng nữ khuyên anh đừng nên uống nữa. Xem chừng, chuyện lần này không nhỏ chút nào.
Xe vừa dừng bánh, Tử Hân lật đật nhảy xuống, chạy xộc vô bên trong, mắt dáo dác nhìn ngang liếc dọc tìm người. Nhác thấy Thiên Thuận gật gù cạnh Hạ Tiểu Kỳ, cô liền lao tới bên anh.
- Anh ơi.
Tiếng gọi thê thiết cào sâu thêm vết thương đang rỉ máu của Thiên Thuận. Anh đem ánh nhìn khinh khi ném thẳng vào khuôn mặt thanh tú nhợt nhạt, buông lời chua chát.
- Tôi đã bảo chúng ta kết thúc rồi, cô bám dai thật.
Anh mới dứt câu, Tô Mộc Linh cũng vừa chạy lại, nghe anh nói chuyện tuyệt tình tuyệt nghĩa cộng thêm cô bạn thân khóc như mưa liền nhịn hết nổi, chen ngang.
- Thiên Thuận, em chưa biết cả hai có vấn đề gì nhưng anh thật quá đáng lắm.
- Quá đáng? Em hỏi bạn em ấy. – Anh quát lớn.
- Em xin lỗi, anh tha thứ cho em lần này, xin anh mà Thiên Thuận. – Tử Hân khóc lóc nắm tay anh cầu khẩn.
- Hai năm sống bên nước bạn, cô thay đổi, trở nên phóng khoáng như vậy. Đáng lý lúc ở khách sạn, tôi nên buông thả hưởng thụ nhỉ?
Dứt câu, Thiên Thuận hất mạnh tay làm Tử Hân chới với lùi về phía sau, may có Tô Mộc Linh đỡ kịp chứ nếu không thì ngã là cái chắc. Những lời miệt thị cay đắng của anh khiến Tử Hân đâu thể cất tiếng van xin thêm nữa.
Cuối cùng, cô trong mắt anh giống một kẻ lăng loàn trắc nết ư. Cô ngỏ ý trao gởi anh vì tình yêu chân thành cao quý, nào phải cô đam mê thứ dục vọng trần tục ấy.
Thấy Tử Hân chẳng phản ứng, Thiên Thuận nhanh chóng gọi người thanh toán rồi đứng lên ôm lấy vòng eo Hạ Tiểu Kỳ, kéo áp sát mình.
- Chúng ta đi thôi Tiểu Kỳ, anh say quá nên ngồi xe em. Mình ở khách sạn nhé.
Tận nãy giờ, Hạ Tiểu Kỳ cứ trương mắt nhìn mà không hiểu đầu cua tai nheo sao cả. Nhưng tới lúc này, cô đã lờ mờ đoán được giữa Thiên Thuận và Tử Hân xảy ra xích mích. Có bao giờ anh chủ động ngã vào lòng cô chứ, đành xem như bản thân là kẻ cơ hội vậy.
- Để em dìu anh. – Hạ Tiểu Kỳ ngọt ngào lên tiếng.
Tử Hân y hệt kẻ mộng du, cô thẫn thờ bám đuôi họ. Ra đến vệ đường thì năn nỉ Tô Mộc Linh đưa mình đuổi theo chiếc xe kia. Cô chẳng biết bản thân muốn xác nhận điều gì nữa, cô nam quả nữ vào chốn đó sẽ thế nào, anh đang say xỉn, đầu óc không tỉnh táo.
- Anh, anh trả thù em sao? – Cô nức nở thầm hỏi trong lòng.
Trời lại đổ mưa, khóc thương phận người lênh đênh dạt sóng. Cứ ngỡ anh là bến đỗ bình yên suốt kiếp, ngờ đâu tan vỡ hết rồi.