Chương 127 - Sao Băng Qua Trời
Mặt trời chưa ló dạng, Thiên Thuận đã thức giấc. Hôm nay, anh tiếp tục nghỉ việc bởi còn tâm trạng nào mà lết xác vô công ty. Bản thân anh cũng không thiết tha gì nữa, tới đâu hay tới đó, đời anh bây giờ là hết sạch ý nghĩa.
Đánh răng rửa mặt xong, anh thay đồ, rời khỏi nhà trong khi dì Lưu đang lúi húi chuẩn bị bữa sáng dưới bếp. Lúc bà nghe tiếng động, chạy lên thì người đi xa tít rồi.
Chui vào chiếc ta xi, Thiên Thuận bảo tài xế chạy đến quán rượu Hồng Hoan để mình lấy xe. Hồi đêm anh say quá nên gởi nó ở đấy, anh chẳng tiếc chi tấm thân tàn tạ, chỉ sợ bất cẩn đâm phải người khác.
Thế là, nguyên một ngày, Thiên Thuận lao lác ngoài đường, vòng hết ngõ vắng này sang góc phố kia, tất cả những nơi từng in dấu chân anh và Tử Hân qua bao năm tháng.
Anh yêu cô bao nhiêu, bây giờ càng buồn cô bấy nhiêu. Anh buồn cô bao nhiêu, lại hận chính mình bấy nhiêu.
Bóng chiều dần buông, nỗi sầu muộn thêm nhân đôi, tuy rất muốn tìm người nói dăm điều ba chuyện nhưng chẳng đủ dũng khí liên lạc Cảnh Lâm.
Việc ra nông nỗi, anh không muốn bô lô ba la bởi ngay ban đầu tay luật sư đã lên tiếng cảnh báo. Nghĩ tới nghĩ lui, anh rút điện thoại gọi Hạ Tiểu Kỳ.
- Tiểu Kỳ, em có rảnh đi uống với anh vài ly không?
- Được chứ. Anh ở đâu? Đọc địa chỉ giúp em. – Cô gấp gáp phấn khởi.
- Quán nướng cũ nhé.
- Em đến ngay.
Câu trả lời từ cô tiểu thư nhà giàu vừa kết thúc, chiếc điện thoại trên tay Thiên Thuận rơi luôn xuống sàn xe. Chẳng buồn cúi nhặt, anh nhấn ga lao đến điểm hẹn.
Tối hôm qua, anh quay lại tìm thì bác bảo vệ cho biết Tử Hân được Hạo Nhiên bế đi ngay khi ông định chạy ra đỡ cô. Cơn ghen chất chồng khiến anh quyết định phải để người con gái ấy nếm mùi bị phản bội là như thế nào.
Cùng lúc này, tại biệt thự Lý gia, Tử Hân cũng tỉnh giấc sau cơn mê dài. Mi mắt cô vừa nhấc lên liền thấy gương mặt mệt mỏi của dì Hà đang lo lắng nhìn mình. Nếu cô nhớ không lầm, bản thân đã ngất ở cổng trang trại.
- Dì, mấy giờ rồi? Sao cháu lại ở đây? – Tử Hân cố mở miệng hỏi.
- Thưa cô chủ, bốn giờ chiều ạ. Là cậu chủ gặp cô ngất bên đường nên đưa về nhà. – Bà sụt sùi nói.
Nước mắt cứ thi nhau tuôn trào nóng hổi, Tử Hân cảm giác bản thân hoàn toàn không còn chút sức lực. Cố chống tay bò dậy thì dì Hà vội vàng can ngăn.
- Dì ơi, cháu đói, cháu muốn ăn, dì lấy cháo cho cháu ăn với. – Cô túm lấy vạt áo bà, năn nỉ.
- Được, cô chủ đợi tôi chút nhé.
Dì Hà vui mừng đỡ cô nằm, xong, vọt lẹ ra khỏi phòng. Vốn dĩ bà cứ tưởng cô sẽ chọn cách tuyệt thực, ấy mà cô tự đòi ăn, tảng đá trong lòng bà đã có thể ném đi.
Trông thấy dì Hà lao như bay xuống cầu thang, Hạo Nhiên liền hối hả chạy theo, vào thẳng nhà bếp.
- Cậu chủ à, cô chủ muốn ăn cháo. – Bà cười tươi rói nhìn anh.
- Vậy ạ, tốt quá, dì lấy mau, lấy nhiều vô. – Hạo Nhiên giục giã.
Bà gật đầu lia lịa, múc một tô rõ to và quay trở lên. Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm, tối đêm qua đến giờ, cô chỉ nuốt được ít sữa, giờ chịu ăn thì anh bớt lo rồi.
Chuyện tới nước này, anh chỉ còn biết dùng cả cuộc đời đối xử với cô thật tốt, bù đắp lỗi lầm, những mong lúc nào đó, cô sẽ cảm thông, tha thứ cho anh.
Nhẹ nhàng ngồi cạnh Tử Hân, dì Hà cẩn thận đút cô từng chút. Dù chẳng cảm giác ngon lành nhưng cô cố gắng ăn nhiều nhất có thể, cô cần khỏe lại để đủ sức tìm gặp Thiên Thuận, xin anh tha thứ.
Nuốt hết nửa tô, Tử Hân không thể nạp tiếp thêm nữa, xua tay lắc đầu, bảo dì Hà lấy thuốc hạ sốt cho mình uống rồi tranh thủ nhắm mắt ngủ tiếp. Thầm nhủ từ giờ tới tối buộc phải tỉnh táo mà đến trang trại.
Trước cửa phòng người thương, Hạo Nhiên đứng lặng chờ dì Hà báo cáo tình hình của cô xong mới yên tâm đảo ra vườn hóng gió.
Một đêm mưa tầm tã, cả ngày nay trời vẫn âm u, thi thoảng vài sợi nắng mỏng lọt khỏi kẽ mây, rọi xuống nhành cây ngọn cỏ.
Khi ngang sào phơi đồ, Hạo Nhiên bất giác dừng bước vì thấy chiếc ga trải giường trắng đang tung bay trong gió. Như có điều gì thôi thúc, anh nhanh chóng tiến gần hơn và quan sát.
Giây phút này, anh chợt nhớ lúc Tử Hân hoảng loạn lùi sát góc giường, khoảng trống kế bên anh không hề xuất hiện dấu vết của người thiếu nữ. Nếu vậy, chẳng lẽ cô với tên đàn ông ấy đã đi quá giới hạn hay sao.
Nắm tay anh càng siết càng chặt, các đầu móng cấu mạnh lún sâu da thịt. Đôi mắt chất chứa cơn giận tột cùng nhìn thẳng lên khung cửa sổ kéo rèm kín mít trên cao. Hóa ra, anh đâu phải là người đầu tiên của cô, cô bày biện cái bộ dạng gì kia.