Chương 126 - Sao Băng Qua Trời
- Ôi, Tử Hân, mau vô nhà nào cháu, ô đâu mà ướt nhẹp thế này?
Dì Lưu lo lắng kéo cô qua bậc cửa, phủi lẹ những bụi mưa trên mái tóc dài. Tử Hân đưa mắt nhìn dáo dác, xong tóm lấy tay bà, giọng run run.
- Anh Thiên Thuận chưa về nhà sao dì?
- Ừ. Nó đi làm từ sáng. – Dì Lưu ngơ ngác đáp.
Trông bộ dạng rũ rượi lẫn đôi mắt sưng húp của Tử Hân, dì Lưu lờ mờ đoán rằng Thiên Thuận với cô hẳn vừa cãi nhau. Hai năm mới gặp mặt, rốt cuộc cớ gì giữa cả hai xảy ra xung đột kia chứ.
- Cháu ở đây chờ anh ấy luôn ạ. – Cô sà xuống chiếc ghế, cất tiếng.
- Được, để dì lấy cho cháu ly trà gừng nóng. – Dì Lưu nói và gấp gáp chạy vô bếp.
Kim đồng hồ cứ thế quay đều, buổi sáng rồi sang buổi chiều, mãi tận tối mà chưa thấy bóng dáng Thiên Thuận. Tử Hân hết ngồi lại đứng, sốt ruột vòng tới vòng lui hại dì Lưu nóng lòng theo. Vì hỏi sao cô cũng lắc đầu, khóc sướt mướt nên bà nào dám hé môi tiếp, thành thử tận thời điểm này vẫn chẳng biết nguyên nhân sự tình.
Hiểu rõ có đợi đến sáng chắc gì anh đã xuất hiện, hơn nữa, không muốn làm phiền dì Lưu nên Tử Hân cúi chào ra về để bà còn khóa cửa ngủ bởi biết rõ nếu mình qua đêm ở đây sẽ khiến bà khó xử với cha con Lý Hạo Nam.
Khi đôi chân liêu xiêu vừa rời khỏi trang trại một đoạn thì nhác thấy chiếc ta xi đỗ ngay trước cổng. Mấy phút sau, bóng dáng thân thương của người đàn ông quờ quạng bước xuống, lẫn trong làn mưa mù. Tử Hân mừng rỡ chạy ngược lại, vươn tay ôm chầm lấy anh từ phía sau.
- Anh, nghe em giải thích, chuyện không giống anh nghĩ đâu. – Cô khóc lóc, nài nỉ.
Nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi, Thiên Thuận lạnh nhạt gỡ vòng tay nhỏ bé khỏi mình rồi xoay người, đẩy cô ra xa. Hơi men nồng nặc theo câu trách móc hòa vào làn nước lạnh.
- Hai mắt anh chứng kiến mà em bảo là không đúng ư? Hả? Lạc Tử Hân, vì sao em đối xử với anh tàn nhẫn vậy?
- Không, xin anh, Thiên Thuận, hãy tin em, em không có ý phản bội anh. Tại em say quá. – Cô níu lấy cánh tay anh, lắc đầu quầy quậy.
- Lên giường cùng người đàn ông khác còn bắt anh phải tin em. Chuyện xảy ra thì đổ thừa bia rượu. Em thật quá khôi hài.
Thiên Thuận hét lớn, vung tay thật mạnh khiến Tử Hân chới với ngã nhào giữa đất. Nhìn cô khóc lóc thảm thương, trái tim anh cũng nát thành trăm mảnh.
Loạng choạng lê bước tiến đến gần, anh khuỵu xuống, bàn tay rộng khẽ nâng chiếc cằm thon, nước mắt chan hòa gương mặt khổ hạnh.
- Tử Hân, về đi, đừng làm anh thêm đau lòng nữa.
- Anh ơi, em đã mất tất cả rồi, van anh đừng bỏ em, van anh mà Thiên Thuận. – Cô òa khóc nức nở, nhào vào lòng anh.
Trái ngược hy vọng mong manh của Tử Hân khi thấy Thiên Thuận vẫn thương và quan tâm mình. Anh lạnh lùng cười, đôi tay như gọng kìm siết chặt lấy hai bờ vai gầy, ánh mắt đầy thương tâm, chất chứa nhiều ủy khuất.
- Em từng hứa sẽ chỉ yêu mình anh, luôn bên cạnh anh, sao em có thể? Anh tiếc công anh dã tràng xe cát. Anh tiếc công anh dã tràng xe cát.
Dứt câu, Thiên Thuận điên loạn gào thét, buông vai Tử Hân, gắng gượng đứng dậy, bỏ đi một mạch. Cô bò lết, ôm lấy chân anh giữ lại, vứt hết tự trọng, liêm sỉ cầu xin anh rộng lượng tha thứ, bỏ qua giúp mình.
Giây phút anh mạnh mẽ giựt tay cô và xô ngã thêm lần nữa thì cô hoàn toàn kiệt sức, nằm bất động trên nền đất lạnh giá, bất lực trông theo ảnh hình anh cứ thế xa dần rồi khuất hẳn.
Hình ảnh người đàn ông xốc xếch, áo xống xõa ra ngoài đủ cho cô hiểu anh sụp đổ tới mức nào. Là cô đã khiến người luôn gọn gàng chỉn chu như anh biến thành bộ dạng chán đời, cô thật đáng chết.
Khoảnh khắc toàn thân lịm dần, cô nghe loáng thoáng tiếng ai kêu tên mình da diết.
- Tử Hân, Tử Hân, mau tỉnh lại em.
Hạo Nhiên sợ hãi lay gọi Tử Hân liên tục và lật đật bế thốc cô lên xe, chạy thẳng về nhà. Cả ngày nay anh chỉ ôm lấy điện thoại, chốc chốc gọi dì Lưu hỏi thăm tình hình. Nghe bà bảo cô ngồi im trong nhà nên anh cũng yên tâm.
Ban nãy, bà gọi báo cô đã rời khỏi, anh liền phóng xe tới, ngờ đâu chứng kiến cảnh cô nằm ngất xỉu bên vệ đường.
- Tử Hân, em sẽ bình an thôi, anh nhất định không để em bị gì.
Anh nói cô mà như tự trấn an bản thân. Nếu cô có mệnh hệ nào, anh chẳng biết mình sống nổi hay chăng nữa. Vốn dĩ anh cố kiềm nén bao nhiêu năm, cuối cùng lầm lỡ khiến mọi chuyện hóa thành ác mộng.