Chương 125 - Sao Băng Qua Trời
Thời tiết mỗi năm mỗi khác, đầu mùa hè đã mưa dầm dề. Cơn mưa đêm kéo dài mãi tận sáng vẫn không có dấu hiệu chấm dứt, cứ lùn phùn, ẩm ướt.
Theo lệnh của Lý Hạo Nam, Thiên Thuận lái xe qua biệt thự đón ông tới công ty vì hôm nay Ca xin nghỉ phép đi khám bệnh.
- Cháu chào chủ tịch ạ. – Anh cúi người, lễ phép cất tiếng ngay khi vừa bước vào cửa lớn.
- Ừ, hãy còn sớm, uống tách trà cho ấm người hẵng xuất phát cháu. – Lý Hạo Nam vui vẻ vẫy tay gọi anh.
Thiên Thuận gật đầu khe khẽ, đến ngồi đối diện vị chủ tịch. Việc ông nhờ vả hôm trước khiến anh mỗi lần giáp mặt cứ thấy ngại ngại.
Lý Hạo Nam ân cần rót trà, đưa sang Thiên Thuận rồi bắt đầu đả động chuyện chuyển nhượng công ty. Ông bảo việc đã rất gấp và những mong anh sớm nhận biết thiệt hơn mà đồng ý giúp đỡ.
- Thiên Thuận à, nếu mười phần trăm kia ít quá thì…
- Không phải cháu chê ít đâu ạ, nhưng chuyện này…
Vừa cắt ngang lời Lý Hạo Nam, bỗng tiếng la hét thất thanh phát ra từ lầu hai chặn đứng câu nói của Thiên Thuận. Nghe giọng Tử Hân, anh liền bật đứng dậy, chạy thẳng lên cầu thang, đến ngay cửa phòng cô. Lý Hạo Nam cũng vội vã bám gót.
Cánh cửa hé mở, Thiên Thuận đứng tựa trời trồng, tất cả quanh anh dường như sụp đổ hoàn toàn khi đập vào mắt là đôi nam nữ đang ngồi chung trên một chiếc giường, áo váy rải rác, gối chăn lộn xộn. Bấy nhiêu đó đủ cho anh hiểu giữa họ phát sinh chuyện gì.
Nhác thấy anh xuất hiện, Tử Hân nghẹn ngào sợ hãi, chẳng thốt nên lời. Giây phút anh kéo cánh cửa đóng sầm, quay lưng vụt chạy đi, cô mới hoảng hốt dượm người toan đuổi theo. Thế nhưng, chỉ vừa chồm sang liền bị Hạo Nhiên giữ chặt.
- Buông tôi ra, đồ khốn, mau buông ra. – Cô vùng vẫy hét to.
- Tử Hân, em định ra ngoài với bộ dạng này hay sao? – Hạo Nhiên quát còn lớn hơn.
- Cút mau, cút ngay đi, đừng để tôi gặp cậu nữa.
Kèm câu nói là cái tát cực mạnh lên gương mặt điển trai. Nhìn đôi mắt uất hận long lanh ngấn nước, làn môi cắn chặt và thân hình run rẩy kia, Hạo Nhiên biết mình đã phạm tội quá lớn.
- Được, anh đi.
Hạo Nhiên giở chăn, nhặt mớ quần áo vương vãi khắp sàn, gấp gáp mặc vào rồi rời khỏi. Vừa bước ra thì chạm phải ánh mắt thất vọng của Lý Hạo Nam đang từ dưới xỏ lên quan sát mình, anh lẳng lặng chạy thẳng về phòng, đóng cửa kín mít.
Ký ức mê loạn đêm qua chầm chậm gợi nhớ khiến Hạo Nhiên càng thêm hận bản thân, anh nằm mơ cũng chẳng ngờ mình cầm thú như vậy, sao anh nhẫn tâm đối xử với người con gái anh yêu tha thiết thô lỗ thế kia.
Mùi hương của cuộc ân ái vẫn vấn vương khắp người, nhắc nhở lỗi lầm anh gây nên trên cô. Cố gắng chịu đựng cơn đau đầu búa bổ, anh lết dần về phía nhà tắm. Anh cần ngâm nước cho tỉnh táo tinh thần.
Ở phòng bên cạnh, Tử Hân khóc cạn nước mắt. Cơn đau xé lòng làm cô quên luôn bao đớn đau cơ thể. Cớ gì khi chỉ còn một bước là có thể tự do tới gần người yêu thì cô lại để mọi chuyện tan tành. Điều quý giá cả hai gìn giữ mãi tận bây giờ bị Hạo Nhiên cướp hết thảy.
Kỷ niệm đẹp đẽ cùng lời thề nguyền trọn kiếp bên nhau bỗng liên tục xuất hiện, chế ngự tâm trí. Cô không muốn cứ thế đánh rơi chân tình trong đời mình, cô không đành lòng vuột mất Thiên Thuận.
Vội vàng rời giường, Tử Hân loạng choạng đến tủ, lục tìm bộ váy mới rồi lật đật tắm gội. Đôi bàn tay miết mạnh như muốn tẩy rửa hết những gì thuộc về người đàn ông kia đang bám víu trên mình.
Cả căn phòng ngập bọt trắng xóa. Cô liên tục đổ sữa tắm, dầu gội đầu khắp toàn thân mà sao cứ mãi nghe mùi hương của Hạo Nhiên lẩn quẩn xung quanh.
Nước mặt thi nhau tuôn rơi, biết cho dù làm cách nào cũng chẳng thể bôi xóa được việc cô đã mất đời con gái vào tay anh.
Mang vội bộ đồ và khoác vội chiếc áo mỏng, Tử Hân vớ lấy túi xách, lao xuống bậc thang. Lúc này, Hạo Nhiên vừa chui ra, trông thấy cô xẹt ngang liền hối hả chạy theo nhưng anh nhanh chóng bị Lý Hạo Nam vươn tay giữ lại, ôn tồn khuyên bảo.
- Hãy để con bé một mình, con bám đuôi chỉ khiến mọi việc tệ hơn. Chắc nó tới trang trại chứ chẳng đi xa đâu, còn dì Lưu mà.
Hạo Nhiên cúi đầu im lặng, quay trở lên phòng. Lý Hạo Nam chờ đến khi dáng anh khuất hẳn mới chậm rãi nở nụ cười mãn nguyện. Xem chừng, mọi việc đang đi đúng ngay đường ray vạch sẵn, ông chỉ việc ngồi chờ đợi thôi.
Ra khỏi cổng biệt thự, Tử Hân nhảy vội vào chiếc taxi đã gọi từ trước và thẳng tới trang trại, vì hiện tại, cô chẳng biết tìm kiếm Thiên Thuận nơi nao, điện thoại anh toàn không liên lạc được, liên hệ phòng kinh doanh thì hay tin anh không có ở đó.