Chương 120 - Sao Băng Qua Trời

Cúi chào thêm lần nữa, Thiên Thuận mau chân rảo bước khỏi phòng. Các cô hầu cùng dì Hà đang quét dọn bên dưới, thấy anh lướt qua đều đồng loạt cúi đầu.

Chạy nửa lưng chừng, Thiên Thuận bất ngờ thắng gấp, quay xe, thẳng ra đường lớn. Vừa ôm vô lăng vừa bấm số gọi Cảnh Lâm. Anh cần thằng bạn thân tư vấn cho mình đôi chút.

-        Cậu còn ngủ à? – Anh nhăn trán khi nghe giọng hắn nhựa nhựa bên kia.

-        Ừ. Hôm qua ông khách hàng cứ ép tôi uống, say quá. Cậu sang nhà tôi luôn nhé. Kỳ nghỉ hè đã bắt đầu rồi.

Lời nói của Cảnh Lâm khiến tâm tình Thiên Thuận đỡ hơn chút ít. Thầm nghĩ mẹ và dượng hắn cũng thật hay ho, làm gì làm, cứ bốn mùa trong năm, họ đều sắp xếp đưa nhau đi du lịch nghỉ dưỡng, thắt chặt tình cảm gia đình. Chỉ mỗi tên cứng đầu kia là không chịu theo thôi.

-        Có chuyện gì hả? Nghe cậu gọi, tôi liền linh tính chẳng lành.

Cảnh Lâm nâng ấm trà rót đầy ly, đẩy sang phía Thiên Thuận. Anh đưa tay đón lấy rồi chậm rãi kể cho hắn biết những chuyện sáng nay.

-        Cậu nhân cơ hội này trả thù ông ấy luôn. Một phát nuốt gọn mớ tài sản kếch xù kia. – Cảnh Lâm nheo mắt, bật cười nhìn người đối diện.

-        Tôi chỉ muốn đòi công bằng cho ba mình.

-        Xót Hạo Nhiên đúng chứ? Tính ra thì…hắn ta vô tội thật. Có điều, cậu hãy nhớ, con trai kẻ thù chính là kẻ thù, cậu đụng tới ba hắn, hắn để yên sao? Trừ phi, hắn trở nên nghèo nàn, mất tiền, mất quyền.

-        Cảnh Lâm, chúng ta không giống Lý Hạo Nam.

-        Thiên Thuận, cậu cứ ở đó chờ công bằng, đến lúc mất Tử Hân, đừng khóc với tôi.

Thấy Cảnh Lâm tỏ vẻ bực bội, Thiên Thuận vội tìm cớ bận việc rồi chào tạm biệt. Vốn ban đầu, anh cũng nảy sinh ý nghĩ như hắn nhưng chỉ thoáng qua lại thôi.

Oan có đầu, nợ có chủ, anh đâu thể nhằm vào Hạo Nhiên. Còn Tử Hân nữa, cô nhất định sẽ chẳng đồng ý để anh tổn hại cậu ấy.

Nhóm thám tử bên Cảnh Lâm vẫn chưa tìm được tung tích Trương Tán, anh đang nghĩ có khi nào Lý Hạo Nam đã đi trước một bước, thủ tiêu nhân chứng hay chăng.

Xe bon bon chạy thì phải chậm lại vì nhóm nam thanh nữ tú vừa ăn uống trong nhà hàng ùa ra lấn chiếm lòng đường, lao nhao chờ tài xế đến rước. Coi bộ toàn con cái nhà gia thế, xem trời bằng vung.

Lẫn lộn giữa đám người ấy là gương mặt quen thuộc của Hạo Nhiên và Dương Mỹ Tranh, hẳn họ đang tính đi thêm tăng nữa. Hai năm trôi, cậu ấm Lý gia ấy kiên vững đợi chờ, chẳng ngó ngàng ai.

Ngoài thời gian học ở trường, Hạo Nhiên toàn trú ẩn trên núi, rồi trường bắn. Chỉ hôm nay lớp mở tiệc chia tay nên bạn bè mới kéo được chân anh.

Về tới trang trại, nhìn thấy xe Hạ Tiểu Kỳ đậu ở đấy, Thiên Thuận chỉ biết thở dài. Khoảng thời gian Tử Hân xuất ngoại, tần suất Hạ tiểu thư xuất hiện tại nhà dì Lưu cũng tăng lên.

Bản thân anh đủ thông minh để nhận biết tâm ý của cô, ngoài mặt tựa bạn bè, nhưng bên trong vẫn hoài yêu đương. Anh đâu muốn cho tuổi xuân kia lỡ dở.

-        Cả tuần làm việc mệt mỏi mà em còn đến đây sao? – Anh cố tình cất tiếng hỏi.

-        À. Nhà em có người từ nước ngoài về nên em ghé biếu dì ít sâm. – Cô mỉm cười đáp.

-        Tiểu Kỳ, tối nay Tử Hân xuống sân bay rồi.

-        Em biết, em chỉ ghé lần này nữa thôi, anh yên tâm nhé. Tạm biệt anh, em về.

Câu nói vừa dứt, Hạ Tiểu Kỳ chui tọt vào ghế lái, nhấn ga vọt đi. Giọt nước mắt rơi xuống khóe môi hồng mặn chát. Mọi cố gắng suốt hai năm trời trở thành vô vọng, cô chẳng thể khiến anh rung động dù chỉ là chút xíu.

Cô căm ghét, ghanh tị với Tử Hân biết mấy, người con gái ấy nào có gì trong tay nhưng lại có được trái tim anh.

Vốn cô muốn mời anh bữa cơm, cùng anh dạo phố lần cuối, vậy mà chưa kịp mở miệng thì anh đã thốt lên những lời như muốn đuổi khéo. Não cô đâu tàn tới mức không hiểu ý anh.

Cạnh khung cửa sổ, dì Lưu chứng kiến và nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện giữa hai người họ. Bây giờ, bà đã hiểu lý do Thiên Thuận luôn né tránh mỗi khi bà đề cập đến chuyện vợ con. Hóa ra, bởi vì anh yêu Tử Hân. Sao mọi chuyện có thể xấu thế này kia chứ. Ba đứa trẻ phải làm gì đây.

Chưa biết mối tình giữa đôi bên chớm nở từ bao giờ nhưng bà cảm giác y hệt chính mình tiếp tay giúp hai người họ, phản bội Hạo Nhiên.

Giờ để ý mới thấy, cử chỉ cùng ánh mắt Tử Hân và Thiên Thuận dành cho nhau đâu giống tình anh em thân quyến mà là của tình nhân.

Bên ngoài sân, Thiên Thuận vẫn đứng ngóng theo vết bụi mờ do chiếc ô tô bỏ lại. Lòng anh cũng chẳng phải sắt đá mà không xót xa Hạ Tiểu Kỳ. Anh chỉ hy vọng cô mau chóng quên mình đi, tìm hạnh phúc khác. Kiếp này, anh định sẵn chỉ thuộc về một người, tâm hồn lẫn thể xác.