Chương 119 - Sao Băng Qua Trời

Cả khung trời ươm đầy ánh mặt trời phủ chiếu xuống những hàng nho xanh mướt mắt. Sau khi chạy bộ mấy vòng, Thiên Thuận chậm rãi bước dọc con đường phân cách, cẩn thận tỉa cành.

Dù là ngày nghỉ nhưng anh chẳng thể nằm ráng thêm được chút nào, lòng cứ bồn chồn náo nức, mong thời gian trôi nhanh chút nữa. Bởi vì, tối nay, ánh dương của anh ló dạng, cô gái anh tha thiết yêu thương sẽ về bên anh.

Đang chìm sâu mộng tưởng hạnh phúc thì chiếc điện thoại trong túi khẽ rung làm Thiên Thuận sực tỉnh, vội vàng rút ra xem.

Đôi chân mày anh khẽ chau lại vì thấy tên vị chủ tịch hiện trên màn hình.

Lý Hạo Nam gọi ngay chủ nhật, xem chừng chắc có chuyện xấu bởi trước giờ ông rất quy tắc, ngày nghỉ không bàn việc công, mà ông với anh nào lấn cấn việc tư gì.

-        Cháu nghe đây, thưa chủ tịch. – Anh nhỏ tiếng lễ phép.

-        Thiên Thuận, sang nhà bác một lát nhé. – Giọng Lý Hạo Nam nhẹ nhàng phía bên kia.

-        Vâng, cháu đi liền đây ạ.

Dứt lời, anh cúp máy, tỉa nốt mấy cành nho dang dở rồi nhanh chóng trở vào chuẩn bị. Theo anh được biết thì đến hôm qua, Lý Hạo Nam đã hoàn tất việc trả tiền thu mua ba mươi phần trăm cổ phần của Dương Ân.

Cựu phó tổng từ chức ngay sau cái hôm anh đưa kết quả điều tra cho Lý Hạo Nam nhưng vì Nam Thành chưa chạy kịp tiền thành thử tận bây giờ mới thanh toán sòng phẳng. Con gái ông, Dương Mỹ Tranh vẫn đang tiếp tục công tác tại phòng kinh doanh.

-        Chủ nhật mà cũng tới công ty sao cháu? – Dì Lưu vừa từ nhà bếp lên, thấy anh ăn mặc bảnh bao liền ngạc nhiên hỏi.

-        Không ạ. Là chủ tịch gọi cháu sang nhà. Thôi, cháu đi đây.

Thiên Thuận mỉm cười, gài chiếc cúc áo nơi cổ tay rồi mau mắn xuất phát. Dì Lưu ngóng theo mãi khi chiếc ô tô khuất hẳn mới quay vô, tiếp tục dọn dẹp.

Dù hơn một lần bà nhắc khéo anh chuyện thành gia lập thất, ngặt nỗi đứa trẻ này cứ hoài tránh né, lấy lý do công việc bận rộn và phải cố gắng phấn đấu.

Chỉ thương người con gái mang tên Hạ Tiểu Kỳ kia, cách mấy ngày lại đến thăm nom, mua quà cho bà. Tuy cả hai chỉ bảo xem nhau như anh em, bạn bè nhưng làm sao bà không nhận ra tình cảm cô bé dành riêng Thiên Thuận chứ.

Qua mấy phút, Thiên Thuận đã có mặt trước ngôi biệt thự. Thấy cổng đang mở nên anh quẹo vào luôn. Trông bộ dạng các cô hầu gái, anh biết rằng Lý Hạo Nam cố ý bảo họ chờ mình.

-        Cháu chào chủ tịch. – Thiên Thuận cúi đầu ngay khi vừa chạm mặt vị chủ tịch trong thư phòng.

-        Ừ, ngồi xuống đi cháu. – Lý Hạo Nam trỏ tay chỉ chiếc ghế, hạ giọng bảo anh.

-        Chủ tịch, Hạo Nhiên…cậu ấy ra ngoài ạ?

-        Ừ. Nó tham dự tiệc chia tay với bạn bè. Chắc nửa đêm mới về.

Nghe Lý Hạo Nam nói vậy, anh khe khẽ gật đầu. Thầm nghĩ có lẽ vì Hạo Nhiên vắng nhà nên ông bảo mình tới, bởi hơn ai hết, ông biết rõ hai người chẳng ưa gì nhau.

Sau một hồi chuyện trò bâng quơ. Lý Hạo Nam vào thẳng vấn đề. Ông ngỏ ý kêu Thiên Thuận đồng tình đứng ra thành lập công ty.

Tiếp đó, ông sẽ bán tất cả tài sản thuộc quyền sở hữu của Nam Thành sang anh và hợp thức hóa dưới hình thức thu mua bởi suốt quá trình tập đoàn hoạt động đã phạm quá nhiều sai sót nên ông muốn xử lý mọi thứ êm xuôi, tẩu tán tài sản trước khi bị pháp luật sờ gáy. Thù lao cho anh được trả bằng mười phần trăm cổ phần.

-        Sao lại là cháu ạ? Sao bác không chọn ai mà chọn cháu? – Thiên Thuận nhìn thẳng mắt ông, nghiêm túc đặt câu hỏi.

-        Vì bác tin cháu, Thiên Thuận à, bác xem cháu với Tử Hân như con trai, con gái bác. Cháu yên tâm, các hồ sơ lẫn nguồn tiền đều không có sơ sót. Bác chỉ mượn tên cháu trên giấy tờ, mọi sự bác lo hết. – Lý Hạo Nam khẩn khoản, cố bày biện vẻ mặt đáng thương.

-        Chuyện này cháu xin từ chối ạ. Chủ tịch hãy tìm người khác.

Thiên Thuận lập tức đứng lên, cúi chào và quay lưng. Lý Hạo Nam thấy vậy liền gấp gáp rời ghế, chạy đến níu lấy tay anh.

Bao nhiêu kế hoạch, tâm huyết cùng tính toán ông nhọc công chuẩn bị quá lâu rồi, đâu thể để mọi thứ đổ sông đổ biển hết được.

-        Thiên Thuận, đừng vội trả lời bác, cháu hãy suy nghĩ kỹ đi. Cháu à, cơ hội của đời người chỉ tới một lần thôi.

Nói xong, Lý Hạo Nam từ từ buông tay. Khuôn mặt trở về nghiêm khắc như thường lệ.

Chẳng hiểu sao, trong giây phút ông thốt ra câu nài nỉ ấy, Thiên Thuận lại cảm giác rất thân thuộc, ánh mắt chân thành kia không giống kẻ lợi dụng anh. Lẽ nào mười phần trăm cổ phần đó có năng lực khiến anh nghĩ khác về người đã sát hại ba mình ư.