Chương 121 - Sao Băng Qua Trời
Gần chín giờ đêm, khu vực cổng đến quốc tế bỗng xôn xao vì có sự xuất hiện của ngôi sao ca nhạc nổi tiếng. Thiên Thuận căng mắt tìm kiếm bóng dáng người yêu trong đám đông ồn ã.
Nhác thấy Tử Hân đang ngơ ngác nhìn ngang ngó dọc, anh mỉm cười, vội vàng chạy lại cạnh bên.
Đôi tình nhân lặng người cả đỗi rồi ôm chầm lấy đối phương, mừng mừng tủi tủi. Qua hồi lâu, Thiên Thuận mới buông Tử Hân, nhẹ nhàng lau khô giọt nước mắt hạnh phúc trên gương mặt cô.
- Tử Hân, em ốm nhiều. – Anh quan sát từ đầu tới chân cô, buồn rầu nói.
- Mấy ngày nay em nôn nao quá nên ngủ chập chờn. – Cô nũng nịu đáp.
- Nào, đi thôi.
Với tay lấy hành lý, anh nhanh chóng đưa cô ra bãi lấy xe. Họ không về tỉnh J mà mướn một phòng khách sạn ở qua đêm.
Dù sao, trước lúc cô lên máy bay, Lý Hạo Nam đã đồng ý thuận tình, sắp xếp cho cô ra riêng bởi Hạo Nhiên ôm mộng chờ, còn cô cứ nằng nặc đòi hủy hôn ước, thành thử ông quyết định để con trai mình tự theo đuổi. Được thì nhờ, mất cũng ráng chịu chứ chẳng can thiệp hay ràng buộc thêm.
Lý Hạo Nam bảo những gì ông làm chứng minh ông xem Tử Hân như con cái ruột thịt, muốn công bằng và tôn trọng cô.
- Em tắm nhanh kẻo bệnh, xong mình đi ăn, anh biết nhiều quán ngon lắm.
Anh nhìn Tử Hân, dịu dàng nói ngay khi đặt chân vào phòng. Cô vâng dạ, mau chóng mở vali lục tìm chiếc váy, xong, vội vã chạy mất.
Bao nhiêu năm chưa gặp ngoài thật, cảm giác bỗng nhiên hồi hộp tựa ngày đầu anh tỏ lời yêu khiến cô mặt đỏ tai hồng.
Thiên Thuận vừa kết thúc cuộc gọi với Cảnh Lâm thì Tử Hân cũng vừa bước ra, xinh đẹp quyến rũ trong chiếc váy quây hồng để lộ bờ vai trần trắng nõn. Bấy giờ, người đỏ mặt biến thành anh, chẳng biết làm sao, anh đành ho khan mấy tiếng.
- Em xong rồi hả? Mình xuất phát luôn nha.
Tử Hân khẽ gật đầu, lấy chiếc áo khoác lên, che lấp tất cả. Nhờ vậy, người đối diện mới lấy lại phong độ, bình tĩnh tiến tới, nắm tay cô. Phụ nữ nước B ăn mặc khá thoáng, cô ở bên ấy khá lâu, khó trách nhiễm họ.
Thành phố sầm uất vào khung giờ này vẫn còn nhiều hàng quán mở cửa. Ngắm cô gái bé nhỏ nhai hết món nọ sang món kia, Thiên Thuận cảm giác bản thân mình chẳng cần ăn cũng no.
- Anh ăn đi. Ngon lắm đó. – Cô nuốt vội miếng thịt, cất tiếng giục anh.
- Để anh ngắm em một chút. Tử Hân à, trông em càng ngày càng đẹp.
Lời khen thốt ra từ người yêu trong lúc hai tay cùng đôi môi hồng đang dính đầy dầu mỡ khiến cô tưởng như anh ghẹo mình.
Hai năm ở nước bạn, khẩu vị đã dần quen, ấy mà khi bắt gặp các món ngon của quê nhà, cô không tài nào khống chế nổi, cơ hồ muốn ăn nhằm bù đắp khoảng thời gian đằng đẵng.
- Em cứ chầm chậm thôi, quán bán khuya lắm. – Anh ân cần rút khăn giấy đưa cho cô.
- Anh, đút em. – Tử Hân nhõng nhẽo vòi vĩnh.
- Hả? À, được, há miệng lớn chút. – Anh vừa nói vừa gắp con tôm mới lột bỏ vào cái miệng nhỏ xinh.
Cả hai bật cười xòa, tiếp tục gọi thêm món. Tuy chưa tìm thấy Trương Tán nhưng vì Lý Hạo Nam không ép cưới nữa nên Thiên Thuận đỡ bớt gánh nặng lắng lo. Trước mắt, anh muốn cùng cô tận hưởng tháng ngày hạnh phúc sau thời gian dài cách biệt.
Dùng bữa xong, anh và cô dìu nhau bước dọc quanh bờ sông tản bộ. Dưới sự phản chiếu của vô số ánh đèn lung linh, khung cảnh càng thêm phần lãng mạn, đôi tình nhân trao nhau lời nhớ thương tha thiết, những nụ hôn đến dập bờ môi.
Lúc Thiên Thuận đưa Tử Hân về khách sạn thì đã mười một giờ khuya. Do là phòng đơn nên anh trải tạm chăn xuống sàn để ngủ, còn cô nằm trên giường.
Qua ánh sáng mờ ảo từ cây đèn bàn, Tử Hân cứ mở to mắt mà nhìn tấm lưng Thiên Thuận mãi. Ban nãy cô bật đèn xanh, ngỏ ý cho anh nhưng anh vẫn một mực quyết tâm giữ gìn tận đêm tân hôn.
Điều đó chứng minh cô chọn đúng, phải trân quý cô thế nào, anh mới có đủ bản lĩnh kiềm chế dục vọng như vậy.
Hồi lâu, Tử Hân dần chìm vào giấc ngủ. Loáng thoáng trong cơn mơ, cô bất giác bắt gặp gương mặt thảm sầu của cậu bé con ngồi thu lu sát góc nhà dẫu rằng cô chẳng suy nghĩ hay nhớ nhung gì Hạo Nhiên.
Tiếp đến lại là ác mộng kinh hoàng trên chiếc du thuyền rực lửa khiến cô giật mình tỉnh dậy. Toàn thân thấm đẫm mồ hôi mặc dù điều hòa đang mở rất lạnh.
Liếc mắt xuống phía dưới, Thiên Thuận vẫn nhắm mắt thở đều, cô khẽ khàng kéo chăn trùm kín người chứ không dám gọi vì sợ anh mất giấc.
Thời điểm này, trong vũ trường New Square, Hạo Nhiên phấn khích quay cuồng dưới ánh đèn chớp tắt mà chẳng biết hình ảnh mình đã chui vô giấc mộng ai kia.