Chương 118 - Sao Băng Qua Trời

Mới ngồi xuống băng ghế sau, Lý Hạo Nam liền gấp gáp bảo Ca báo cáo cặn kẽ tất cả mọi thứ hắn tra được.

Lúc đón lấy những tấm ảnh cũ đã phai màu thời gian từ tên tài xế, trái tim ông như bị bàn tay vô hình bóp nghẹn. Gương mặt thanh thuần mà mười mấy năm trôi qua, ông chưa ngày nào thôi nhớ nhung, luyến tiếc.

-        Cậu dặn dò kỹ càng chứ? – Lý Hạo Nam hít một hơi thật sâu, nghiêm giọng hỏi.

-        Thưa chủ tịch, bà ấy hứa không tiết lộ gì cho cô Tử Hương vì thật tâm mong điều tốt đẹp đến với cô ấy. – Ca đáp.

-        Đi, đưa tôi tới Kingdom. – Ông thả xấp ảnh vô chiếc cặp táp rồi cẩn thận khóa lại và ra lệnh.

Ca khẽ cúi đầu vâng dạ, chầm chậm quay xe. Lý Hạo Nam bảo hắn điều tra tung tích bé gái ấy nên hắn tập trung rà soát tất tần tật các cô nhi viện lẫn mái ấm tình thương trên khắp địa bàn tỉnh D.

Cứ ngỡ đâu mọi chuyện đi vào bế tắc nhưng cuối cùng cũng thu được kết quả ngoài sức tưởng tượng.

Với số tiền khủng lẫn cam kết hỗ trợ hàng năm cho mái ấm, Ca tin người đó sẽ giữ đúng lời hứa, bởi lẽ hắn chỉ nói rằng ông chủ mình đang hẹn hò Tử Hương nên muốn biết thân thế cô ra sao trước khi quyết định tiến tới hôn nhân. 

Xe vừa đỗ ngay cổng chính nhà hàng, Lý Hạo Nam nhìn thấy Tử Hương đang lần bước xuống bậc thang. Ông đưa mắt dõi theo bóng dáng yêu kiều nhẹ nhàng hướng về phòng bảo vệ.

Lát sau, cô trở lại kèm chiếc hộp đựng thức ăn trên tay. Chờ lúc người đẹp đến gần, ông mới chui khỏi xe.

-        Chủ tịch Lý, chào ngài, ngài đi bao nhiêu người ạ? – Tử Hương vội vã cúi đầu.

-        Chỉ mỗi tôi thôi. – Lý Hạo Nam xúc động ngắm cô gái chẳng rời một giây.

-        Vâng, mời ngài theo tôi.

Tử Hương nhanh nhẹn đi trước. Ban nãy, Lưu Nhược Bân mặt dày mang đồ ăn thức uống tới nên cô phải ra tận cổng nhận, nếu không, bác bảo vệ cứ gọi ỉ ôi mãi cũng phiền.

Cô đến là phát khổ, phát bực vì hắn, ban đầu đứng gần cửa, xong điện cô xuống lấy. Sau khi cô mạnh miệng bảo chẳng bao giờ nhận nữa, hắn liền nhào vô tận quầy tiếp tân.

Đường cùng, cô đánh liều gặp riêng hắn và nói rõ cho hắn biết rằng mình đã nhớ nhung người khác, xin hắn đừng tiếp tục phí tâm phí sức thì hắn vẫn xách bánh xách trái gởi bác bảo vệ, nhờ bác chuyển giúp.

Dẫn Lý Hạo Nam vào phòng xong, Tử Hương lấy remote mở máy lạnh, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, đồng thời mời ông gọi món.

Mãi tận lần thứ ba, vị chủ tịch mới nhận ra có người đang hỏi chuyện mình, ông bỗng biến thành lập cập.

-        Ừ. Cô…cô chọn giúp tôi nhé, món nào cũng được.

-        À. Vâng ạ.

Gương mặt trang đài của cô gái trẻ hiện rõ vẻ ngạc nhiên rồi nhanh chóng tập trung chuyên môn, vừa ghi tên món ăn vừa đọc to cho khách nghe rõ.

Nếu như chỉ là thực khách bình thường, Tử Hương sẽ thấy tâm trạng ổn hơn, khổ nỗi, Lý Hạo Nam là ba ruột Hạo Nhiên, cứ giáp mặt ông, cô liền cảm giác bất an ngay.

-        Cô ở lại trò chuyện với tôi một lát. – Lý Hạo Nam vội đề nghị ngay khi Tử Hương cúi đầu chào để quay lưng.

-        Sao ạ?

-        Chỉ một lát thôi.

Nghe người đàn ông quyền cao chức trọng khẩn khoản năn nỉ, Tử Hương dù rất sợ nhưng đành phải chiều, bởi cô biết rõ, nếu bản thân từ chối thì kiểu gì Lý Hạo Nam cũng làm phiền đến Lục Vấn Sinh.

Trao tờ giấy ghi chép cho nam phục vụ và dặn dò vài câu xong, cô theo ý ông, kéo ghế ngồi đối diện.

Do đã thấu hiểu lý do bởi đâu lúc trước cô nàng luôn tránh né, tỏ vẻ chẳng thoải mái khi bị thắc mắc về các vấn đề xoay quanh thân thế, học vấn nên hiện tại, Lý Hạo Nam chỉ nhẹ nhàng hỏi thăm những chuyện vụn vặt trong cuộc sống thường ngày.

-        Tử Hương, em có đồng ý ở bên tôi suốt quãng thời gian mai sau hay không?

-        Sao…sao cơ? Chủ…chủ tịch…

Câu tỏ tình bất ngờ từ vị đại gia giàu sụ hại Tử Hân muốn rụng rời tay chân. Đôi mắt long lanh mở to ngơ ngác. Cô nằm mơ cũng nào ngờ ông dám thốt lên câu này với một người xấp xỉ tuổi con trai.

-        Có lẽ tôi đường đột quá rồi, nhưng đó là lời rất thật tâm, tôi biết chênh lệch tuổi tác khiến em thiệt thòi lớn, bù lại tôi hứa sẽ yêu thương, lo lắng cho em mọi thứ. Tử Hương à, em hãy suy nghĩ kỹ điều tôi nói nhé.

-        Tôi…tôi ra ngoài được không ạ? – Cô run rẩy bật lên từng tiếng.

Thấy Lý Hạo Nam khe khẽ gật đầu, Tử Hương liền gấp gáp rời bàn, lật đật cất bước. Cái đuôi Lưu Nhược Bân kia chưa dứt thì đuôi khác đã xuất hiện. Cô chẳng biết bản thân mình lọt vào mắt của vị chủ tịch từ bao giờ nữa.

Sao cuộc đời tréo ngoe thế này, cô rõ ràng đem lòng quyến luyến Hạo Nhiên nhưng người sinh thành dưỡng dục anh lại để ý và còn nuôi ý định rước cô về Lý gia làm bà chủ.