Chương 116 - Sao Băng Qua Trời
Nhìn lượng rượu vẹn nguyên màu sắc, Cảnh Lâm thở dài, buông tiếng thật nhẹ.
- Phụ gia tổng hợp.
- Sao…sao có thể chứ? Cậu Thiên Thuận, tôi hoàn toàn không biết chuyện này. – Sở Hoàng run run thanh minh.
- Vì ông chỉ kiểm tra bồn đầu nên không biết là phải rồi.
Cảnh Lâm thủng thẳng nói và tiến gần những chai vang mới vừa đóng nắp xong, lấy một chai, lắc mạnh, đưa cho Thiên Thuận xem, cười cười.
- Chỉ đợt rượu sau thôi, chai đây là vang tự nhiên.
Nghe Cảnh Lâm nói mà Sở Hoàng xiểng niễng, tay chân run rẩy. Tự nhiên hắn biến thành tên tội nhân to đùng vậy. Bởi tin tưởng Dương Ân, nghĩ rằng tất cả đều do người của Nam Thành sản xuất thì nào vấn đề gì, ngờ đâu, bút sa gà chết.
- Giờ tôi làm sao đây? Chủ tịch chắc chắn trừng phạt tôi rất nặng. – Hắn quay sang Thiên Thuận, trào nước mắt hỏi.
- Tôi sẽ báo chủ tịch để ông ấy quyết định, bồn rượu này cứ giữ nguyên đây.
Dứt lời, Thiên Thuận lấy cái chai không, rót theo ít rượu rởm và gấp gáp rời khỏi nhà máy, trở lại tỉnh J. Xem ra, nhiệm vụ của Tử Hân đến đây là kết thúc, chuyện vướng mắc, hai vị lãnh đạo cấp cao sẽ tự xử lý lẫn nhau.
Anh mừng vì mọi việc kết thúc sớm, Cảnh Lâm lại cảm giác nhàm chán. Hắn vốn nghĩ phải lượm ở đây một xíu manh mối, xong tới chỗ kia kiếm thêm chút chứng cứ chứ có đâu mà nhanh như ăn gỏi vậy, loáng cái đã xong xuôi sạch bách hết trơn hết trọi. Chẳng biết tại bạn hắn giỏi hay vị phó tổng ấy chưa đủ thông minh.
Đến tỉnh J, Cảnh Lâm nhá đèn chào tạm biệt xong phi thẳng về văn phòng luật sư. Thiên Thuận thì quay về công ty. Vốn anh định gọi báo cho Tử Hân mừng nhưng chợt nhớ bây giờ nước B đang nửa đêm.
Xe vừa quẹo vào bãi đỗ, chuông điện thoại trong túi réo vang, Thiên Thuận hơi bất ngờ khi thấy tên người trên màn hình chính là Tử Hân. Niềm xúc động dâng trào, giọng anh hơi chút run run.
- Tử Hân em, anh tưởng em đi ngủ.
- Em không ngủ được, nhớ anh quá, hôm qua…anh ổn chứ? – Tiếng nói bên kia thoáng chút ngậm ngùi.
- À. Tại anh say, anh làm em lo hả?
- Thật ra, em rất vui, cũng rất hạnh phúc.
Chất giọng thanh tao kia mang theo ý cười nhẹ nhàng kết nối đôi trái tim ở hai chốn xa hòa chung một nhịp.
Sau giây phút lắng nghe hơi thở tình nhân, Thiên Thuận đem hết chuyện vui kể cho Tử Hân nghe và dặn cô đừng lo thêm gì nữa vì ngay khi vào công ty, anh sẽ trình bày tất cả rồi tùy Lý Hạo Nam định đoạt.
- Nhanh quá anh, người em yêu giỏi thật. – Tử Hân dịu dàng ca ngợi.
- Do anh may mắn, đi đúng thời điểm thôi. Nhưng mà…nghe người yêu khen thích thật.
Thiên Thuận vừa dứt câu, giọng cười trong trẻo nhẹ nhàng vang lên khiến anh bất giác hình dung được khuôn mặt diễm kiều của Tử Hân. Lòng anh thầm cảm ơn Hạ Tiểu Kỳ, nếu như cô ấy không vô tình nói ra cái tên Hà Thanh đó chắc anh phải mò mẫm hơi lâu.
Kết thúc cuộc gọi, Thiên Thuận lập tức xuống xe, rảo bước đến thẳng phòng chủ tịch.
Đối với nhân viên bình thường thì việc gặp mặt Lý Hạo Nam thật sự rất khó, chỉ mỗi anh là trường hợp ngoại lệ, bất kỳ lúc nào anh muốn cứ tới gõ cửa, trợ lý chẳng buồn báo cáo lằng nhằng, bởi sếp lớn dặn trước rồi.
- Cháu chào chủ tịch ạ. – Thiên Thuận lễ phép cúi đầu.
- Ừ. Có chuyện gì thế cháu? – Lý Hạo Nam ký nốt thêm một chữ, xong, ngước nhìn anh, cất tiếng hỏi.
Chậm rãi tiến tới, Thiên Thuận đặt chai rượu lấy từ chi nhánh tỉnh Q lên bàn Lý Hạo Nam và lùi lại, chậm rãi báo cáo kết quả điều tra cho ông nghe.
Anh cũng nói rõ luôn rằng bản thân còn nghi ngờ các chi nhánh khác nhưng bấy nhiêu đây đã đủ chứng cứ, chỉ cần tiễn Dương Ân là giải quyết xong hết, khỏi phí công.
- Bác biết rồi, cháu cứ về làm việc, để bác gặp riêng Dương phó tổng. Sự cố này đừng lộ ra bên ngoài, kẻo ảnh hưởng uy tín công ty. - Lý Hạo Nam lấy tay bóp trán, mắt khép chặt, cất giọng mệt mỏi.
- Vâng ạ. Cháu xin phép.
Anh cúi chào lần nữa và cất bước rời khỏi. Trông bộ dạng của Lý Hạo Nam, anh đoán được ông sẽ xử lý theo cách nhẹ nhàng nhất. Nếu la hét rùm beng lên, e Nam Thành sẽ tuột dốc thảm hại.
Bản thân Thiên Thuận rất ngạc nhiên khi nghe Tử Hân nói Wine Life chỉ âm thầm gởi mail thông báo cho Lý Hạo Nam và im lặng chờ đợi câu trả lời chứ không có bất kỳ động thái gì, hàng hóa họ vẫn nhập bình thường.
Lẽ nào bên đối tác dành sự ưu ái đặc biệt riêng với tập đoàn Nam Thành hay sao.
Nhưng sau hết, tất cả chẳng can dự đến anh, anh chỉ quan tâm việc vạch trần tội ác năm xưa, bắt Lý Hạo Nam trả giá mà thôi, cũng là để đưa người anh yêu về bên cạnh một cách đường đường chính chính.