Chương 115 - Sao Băng Qua Trời
Tám giờ ba mươi phút sáng, sau khi kết thúc cuộc gọi trao đổi với khách hàng, Thiên Thuận liền vội vã thu dọn mớ giấy tờ, sổ sách rồi nhanh chóng rời khỏi phòng kinh doanh. Hôm nay, anh phải xuống tỉnh Q điều tra rõ mọi chuyện.
Liếc nhìn sang bàn đối diện, thấy Dương Mỹ Tranh đang tập trung vào màn hình máy tính, anh hơi chút ngập ngừng.
Có lẽ cô nàng cũng không hay biết về việc ba mình làm đâu. Nếu mọi sự phơi bày, ắt hẳn trong thời gian tới, vị trí đó sẽ thay thế bằng một người khác chứ chẳng còn cô tiểu thư đỏng đảnh nữa.
Suy cho cùng, chuyện gì cần đến thì đến thôi, Dương Ân kia quá tham lam mà mất hết tình người, các khách hàng uống nhầm thứ rượu kém phẩm chất ấy đáng thương hơn nhiều.
Vừa xuống sảnh chính liền chạm mặt vị phó tổng đang hối hả cất bước. Trông thấy Thiên Thuận, Dương Ân chủ động tiến lại, nở nụ cười thân thiện.
- Cháu đi gặp khách hàng à?
- Vâng ạ, khách dưới tỉnh. – Anh khẽ đáp.
- Cố lên nhé, cứ đà này cuối năm tha hồ lãnh thưởng.
Dương Ân hồ hởi vỗ vai động viên Thiên Thuận rồi thẳng đến thang máy. Anh chầm chậm xoay người, dõi theo bóng lưng bận rộn.
Giây phút trước khi cơn bão ập tới, bầu trời vẫn luôn trong xanh và bình yên. Bộ dạng đó của ông khiến người hiểu rõ những gì sắp xảy ra là anh đây không khỏi chạnh lòng.
Chuông điện thoại bất chợt ngân vang khiến Thiên Thuận sực tỉnh, nghe giọng Cảnh Lâm hối thúc bên đầu máy, anh vội vàng chạy đi lấy xe.
Cảnh Lâm tuy là luật sư nhưng lại có máu điều tra cảnh sát. Vậy nên, hắn còn nôn nao hơn anh rất nhiều. Từ ngày biết tin, hắn lót dép hóng xem vụ án nội bộ trong tập đoàn tiếng tăm sẽ cho kết quả thế nào.
Lái xe khỏi cổng, Thiên Thuận nhá đèn làm hiệu, Cảnh Lâm nhếch miệng cười, bám liền ngay phía sau.
Qua hết ba tiếng đồng hồ, cả hai đã chạm ngõ địa bàn tỉnh Q, thêm hai mươi phút nữa thì xuất hiện ngay cổng chính chi nhánh.
Giám đốc Sở Hoàng vừa nghe thông báo người trên công ty tổng xuống liền nhào ra đón tiếp.
- Chào cậu Thiên Thuận, tôi tên Sở Hoàng, giám đốc phụ trách chi nhánh tỉnh Q.
- Chào ông, hôm nay làm phiền ông rồi, đây là bạn tôi, cậu ấy tên Cảnh Lâm. – Thiên Thuận vui vẻ giới thiệu người bên cạnh.
- Chào cậu Cảnh Lâm, hân hạnh quá.
Tiếp đó, Sở Hoàng mau mắn mời Thiên Thuận và Cảnh Lâm tới nhà máy.
Nhìn nội dung giấy giới thiệu do đích thân Lý Hạo Nam ký đóng dấu thì người vị chủ tịch cử đến chỉ là để kiểm tra quy trình sản xuất theo thông lệ thôi. Vì thế, Sở Hoàng cũng chẳng mấy lo lắng. Chung quy lại ít nhiều sẽ sai sót, có điều ông tự tin những sai sót nhỏ không hề đáng kể.
- Giám đốc Sở, trang trại Hà Thanh ấy, đợt nhập hàng trước tôi thấy tổng khối lượng thu mua tận mười ba tấn. – Thiên Thuận dừng chân, quay sang Sở Hoàng, cất tiếng.
- Đúng ạ, đó là nơi cung cấp ít nhất. – Hắn vui vẻ đáp.
- Nhưng tôi được biết thì tổng sản lượng Hà Thanh thu trên diện tích ấy chỉ được tầm mười tấn, họ lấy đâu ba tấn nữa cung cấp cho chúng ta?
- Sao cơ? Chuyện này…
Hai con ngươi vị giám đốc chi nhánh đảo tròn tròn, ấp a ấp úng. Qua hết mấy phút, thấy Thiên Thuận cứ chăm chăm nhìn mình, Sở Hoàng đành đem chuyện kể rõ.
Số là khối lượng nho của Hà Thanh và một số trang trại quy mô nhỏ nhà máy không hề nhập trực tiếp mà đưa sang cơ sở khác để chế biến theo lệnh Dương Ân rồi khi ra thành phẩm mới chuyển tới đây xử lý đóng chai.
- Năm kia đột nhiên có hai nơi mè nheo đòi tăng giá, Dương phó tổng bực bội thành thử đi móc nối mấy tỉnh xa, thu mua tại đó luôn, hóa đơn chứng từ đưa về đây nhưng thực tế chúng tôi chỉ nhận rượu, thành thử khối lượng nho cậu nói…
- Vậy lúc nhận, ông vẫn kiểm tra chất lượng chứ? – Thiên Thuận nheo mắt, nghiêm giọng hỏi.
- Chúng tôi chỉ kiểm tra bồn đầu tiên thôi. Mà…xảy ra chuyện gì sao ạ?
Sở Hoàng vừa dứt lời, nhân viên bên ngoài bỗng chạy vào thông báo rằng xe chở rượu đã tới chi nhánh. Thiên Thuận nghe thấy lập tức bảo hắn dẫn mình đi xem.
Theo như Sở Hoàng báo cáo nhanh thì lượng rượu cơ sở kia chuyển đến đều đóng chai xong, những bồn này là số còn lại vì xe vận chuyển chưa hết và chúng sẽ được đóng ngay trong hôm nay.
- Dương phó tổng có dặn dò gì thêm không? – Thiên Thuận tiếp tục chất vấn.
- Ông ấy bảo bồn nào rót theo bồn nấy. – Sở Hoàng thật thà khai.
Chờ công nhân vận chuyển các bồn vào nhà máy xong, Thiên Thuận lập tức quay trở lại, mở van, lấy một ít rượu pha với chút baking soda mà anh mua sẵn. Cả hai người bên cạnh đều chằm hăm vô chiếc ly trên tay anh.