Chương 114 - Sao Băng Qua Trời
Uống ngụm đầu tiên xong, anh đem chuyện mình đang điều tra nguồn rượu giả mang thương hiệu Nam Thành kể cho Cảnh Lâm nghe.
Vốn dĩ ban đầu anh định nhờ hắn liên lạc thám tử, bảo họ tìm hiểu xem sản lượng thu hoạch cũng như số lượng cung cấp của các trang trại nho nhưng vì biết được thông tin từ Hạ Tiểu Kỳ nên anh thôi chẳng phiền nữa.
- Vậy cậu định xộc thẳng vô nhà máy sao? – Cảnh Lâm đẩy dĩa đậu phụng sấy sang phía Thiên Thuận, trầm giọng hỏi.
- Đúng, bảo giám đốc chi nhánh giải thích về hóa đơn, giấy tờ nhập kho. – Thiên Thuận nhẹ nhàng đáp.
- Ngày nào xuống hú tôi theo với nhé. – Hắn mỉm cười, thụi khẽ vào cánh tay anh.
- Duyệt. Tới đó tôi báo cậu.
Thấy hắn nôn nao mong đợi, Thiên Thuận gật đầu đồng ý. Tỉnh Q cách đây khá xa, có bạn đồng hành giúp bớt buồn hơn.
Anh dự tính tầm hai ngày nữa sẽ xuất phát vì còn mấy cuộc hẹn khách hàng đã lên lịch từ trước, buộc phải hoàn thành mới yên tâm đi.
Hai chàng đẹp trai cứ rót và uống đến tận khuya. Họ tâm sự đủ chuyện trên trời dưới biển.
Cưa hết hai chai vang thì cả hai đã thấm say, Cảnh Lâm gỡ chìa khóa phòng trao cho Thiên Thuận để anh nghỉ ngơi rồi quờ quạng trở về cái ổ của mình.
Chờ thằng bạn khuất sau cánh cửa, Thiên Thuận chậm rãi quay lưng. Căn phòng bên cánh trái vốn chẳng có ai sử dụng, mỗi khi anh quá chén sẽ ngủ nhờ ở đây. Chăn ấm nệm êm nhưng vẫn cảm giác lạnh giá trong lòng.
Lăn qua lăn lại một hồi, anh lần tay lên bàn tìm chiếc điện thoại, nhấn số gọi Tử Hân.
- Thiên Thuận, anh chưa ngủ hả anh?
Câu nói êm êm tựa sáo diều vi vu như mang cô về bên anh. Lặng người hồi lâu, anh mới ngúc ngắc cất tiếng.
- Tử Hân, anh nhớ em.
- Anh, anh uống rượu sao? Anh say đúng không? – Giọng người con gái bên kia lộ rõ vẻ lo lắng.
- Em cho rằng vì anh say mà gọi em à? Tử Hân, anh muốn nghe tiếng em từng phút từng giây, chỉ tại biết em còn bao nhiêu việc nên anh cố kiềm nén thôi. – Thiên Thuận gục đầu, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Lời than van sầu não của anh như dao sắc cứa trái tim Tử Hân. Sống mũi cô bất giác cay xè, trong nỗi xót thương vẫn đan xen niềm hạnh phúc.
Tình cảm dạt dào tựa trùng dương dậy sóng anh trao khiến cô hỗn độn giữa hai chiều cảm xúc. Khóe mi thanh tú đã ươn ướt nhưng đôi môi khẽ mỉm một nụ cười.
- Anh, em yêu anh, yêu nhiều lắm, hãy gọi em bất kỳ khi nào anh nhớ, em chẳng phiền đâu, em cũng muốn nghe giọng anh.
Vừa dứt câu, bên kia bỗng vọng sang âm thanh tút tút, Tử Hân ngơ ngác nhìn màn hình, hóa ra là Thiên Thuận cúp mất rồi, vậy những gì ban nãy cô nói cho gió sao.
Cô cứ nghĩ anh say quá, vô tình nhấn nhầm và ngủ luôn chứ nào biết anh vì không muốn người yêu nghe tiếng mình nức nở nên mới vội vàng bấm tắt.
Đặt chiếc điện thoại lên bàn, Tử Hân rảo bước tiến gần cửa sổ, bàn tay khẽ chạm vào lớp kính, đôi mắt nhu huyền ngẩn ngơ theo cánh chim trắng lấp lánh ánh bạc dệt nền trời buổi ban trưa.
Giá như có thể gởi anh chút nắng chói chang của ngày thì tốt biết mấy, hẳn anh sẽ đỡ buồn đau. Bóng tối chưa bao giờ mang lại niềm vui cho đôi lứa cách xa nhau cả.
Thời khắc này, đâu chỉ hai người yêu nhau đau lòng, mà trên đỉnh núi cao vời phủ đầy sương lạnh, có kẻ cũng đang vò võ gậm nhấm nỗi nhớ nhung day dứt một mình.
Hạo Nhiên ngồi ngay bậc cửa, ngửa cổ nhìn vầng trăng treo lơ lửng sau áng mây bàng bạc. Những con đường ngập lá khô, mỏm đá cheo leo và các vật dụng nơi đây như còn in dấu người trong mộng khiến anh mỗi lần chạm khẽ hay vô tình đặt chân đến đều cảm giác cô vẫn quanh quẩn bên mình.
Biết rõ biệt ly rất buồn nhưng bản thân anh ngờ đâu lại buồn nhiều quá vậy, khắc khoải, mệt nhoài. Dẫu thế, anh luôn tự động viên bản thân phải cố gắng, đoạn đường hai năm hẳn chỉ anh lẻ bóng độc hành, tin rằng quãng đường dài phía trước có Tử Hân cùng anh sóng bước. Để khi mỗi ban mai thức giấc, gương mặt xinh đẹp ấy sẽ tựa kề bên vai.
- Tử Hân, anh nhớ em, anh yêu em. Nơi đó, có bao giờ em nghĩ về anh dù chỉ một giây không?
Tiếng ca thán não nề quyện trong gió đưa xa. Hôm nay, chẳng phải lần đầu Hạo Nhiên thốt nên câu này, dường như đêm nào anh cũng thầm thì nói lời yêu thương.
Tình cảm anh dành cho Tử Hân còn sâu hơn biển và cao hơn ngọn núi hùng vĩ đây, tới mức sẵn lòng hy sinh tính mạng mình vì cô.
Nhận thấy đã quá khuya, Hạo Nhiên đứng dậy, trở vào, cài cửa rồi lên giường nằm. Cách vách bên kia là gian nhà trống vẫn vương chút dư hương của mối tình đơn phương sâu lắng.