Chương 113 - Sao Băng Qua Trời
Qua hết mấy ngày, đến gần giờ tan ca chiều nay, Thiên Thuận đã nắm trong tay danh sách lẫn hóa đơn của những trang trại trồng nho cung cấp nguồn hàng sản xuất cho tập đoàn Nam Thành tại các chi nhánh.
Nhìn chung trên sổ sách, đầu vào đầu ra đều không hề có bất kỳ sai sót nào. Cũng may anh nhờ Lý Hạo Nam âm thầm tác động, kế toán mới giúp thu gom đầy đủ và chẳng nói với Dương Ân.
Lúc này anh đã hiểu ý đồ mà Lý Hạo Nam đưa người con gái mình yêu sang nước B. Năm xưa vị chủ tịch đá ba anh ra khỏi công ty để Dương Ân góp vốn vô, giờ lại muốn tiếp tục tiễn phó tổng lên đường.
Nhưng nếu vụ rượu giả do một tay Dương Ân thì đúng là trừng phạt thích đáng, còn ba anh oan ức làm sao.
Vừa rời khỏi cổng trụ sở, Thiên Thuận nhận được cuộc gọi từ Hạ Tiểu Kỳ, theo lời cô hướng dẫn, anh đưa mắt nhìn bên kia đường, nơi có cô gái vận chiếc váy trắng tinh khôi đang hớn hở giơ tay vẫy vẫy. Khẽ cắn nhẹ vành môi, anh cho xe tấp qua chỗ cô.
- Sao em đến tận đây mà không hẹn trước?
- Báo trước anh toàn kêu bận, em đánh liều luôn. Mình đi ăn nha, em phát hiện một quán nướng mới mở, ngon tuyệt vời. – Cô ra sức năn nỉ lẫn dụ dỗ.
Vì Hạ Tiểu Kỳ lầy tới nước cuối nên Thiên Thuận đành chiều ý cô. Tiện thể, anh gọi Cảnh Lâm luôn, dù gì mọi người đều quen biết nhau hết, hơn nữa, anh còn việc muốn nhờ vả hắn.
Khi cả hai vừa chui khỏi xe thì Cảnh Lâm cũng xuất hiện, văn phòng luật sư của hắn vốn ở gần đây, thành thử vòng hết mấy con hẻm là đụng quán rồi.
Hạ Tiểu Kỳ hơi chút bất ngờ nhưng Thiên Thuận đứng bên cạnh nhanh chóng giải thích, người là do anh mời do có chuyện cần phiền.
Sau màn chào qua hỏi lại, họ cùng nhau tiến vào bàn, ngồi xuống và gọi thức ăn.
- Công ty nhà họ Hạ dạo này kinh doanh phát đạt quá, liên tiếp nhận toàn dự án lớn, tôi thật tâm chúc mừng Hạ tiểu thư. – Cảnh Lâm nâng ly, ngỏ ý mời Hạ Tiểu Kỳ.
Cô mỉm cười dịu dàng, đón nhận tâm ý của hắn. Đúng là năm nay doanh thu công ty đã tăng gấp ba lần so với cùng kỳ năm ngoái, mà tất cả đều nhờ trên dưới đồng lòng, đoàn kết vươn lên.
- Công trình to nhỏ gì chúng tôi cũng nhận hết, không chê, chẳng bỏ nên mọi người thương, giới thiệu lẫn nhau. – Hạ Tiểu Kỳ khiêm tốn đáp.
- Thế công trình nhỏ ấy nhỏ đến mức nào chứ? – Cảnh Lâm tiếp lời.
- Ví dụ nhé, sửa chữa hàng rào bao quanh trang trại nho Hà Thanh, diện tích chỉ gần mười lăm ngàn mét vuông. – Cô thành thật khai báo.
- Ồ, nhỏ bé thật đấy. – Cảnh Lâm lắc đầu nhìn Thiên Thuận.
- Tiểu Kỳ à, trang trại đó, họ trồng nho kín hết sao? – Thiên Thuận bất ngờ lên tiếng chen ngang.
- Đâu có anh, chỉ tầm mười ngàn mét, còn lại là trồng linh tinh các thứ khác.
- À. Ra vậy.
Nghe Hạ Tiểu Kỳ nói, Thiên Thuận thấy nhẹ cả lòng. Manh mối điều tra nào cần tìm chi xa xôi, tập trung vô Hà Thanh cùng nhà máy đặt tại tỉnh Q thôi.
Theo anh nhẩm tính, với diện tích trồng trọt như kia, nếu chất lượng trái đồng đều hẳn sẽ chỉ thu hoạch được mười tấn trên một vụ, nhưng vào thời điểm xuất bán năm ngoái, hóa đơn hiển thị Nam Thành đã thu mua của trang trại này tận mười ba tấn, vậy thì ba tấn kia là kê khống.
Ba người ngồi rỉ rả ăn uống tận tám giờ tối mới chia tay chia chân.
Rời khỏi quán nhỏ, Hạ Tiểu Kỳ lái xe về còn Cảnh Lâm rủ Thiên Thuận qua nhà hắn uống nữa, bởi gia đình nhỏ kia kéo nhau đi du lịch hết rồi. Anh cũng chiều ý bạn, gọi báo dì Lưu khỏi chờ cửa và tiếp tục tăng hai.
Cứ mỗi lần đứng trước ngôi nhà mang thiết kế hiện đại, ấm cúng của Cảnh Lâm, Thiên Thuận lại mơ ước mái ấm tương lai cho anh cùng Tử Hân.
Anh muốn sau mỗi ngày bôn ba vất vả bên ngoài, về đến nơi sẽ được sà vào bếp, ôm lấy cô vợ bé nhỏ, hít hà mùi hương quen trên mái tóc mây.
- Ngẩn người làm gì? Nhanh thôi. – Cảnh Lâm với tay kéo anh theo hắn.
- Tôi đang ghi nhớ mẫu mã, mai sau xây tổ ấm. – Anh vừa đi vừa nói.
- Độ mấy năm nữa là thiết kế này lỗi thời rồi. Lúc đó có vô số mẫu đẹp, tha hồ lựa chọn. – Hắn bật cười lớn, sải bước thật nhanh.
Thiên Thuận thủng thẳng đến bên bàn ngồi còn Cảnh Lâm lúi húi lục tìm chai vang mà hắn vừa được người ta tặng, loại ủ lâu năm, giá thành đắt đỏ, chỉ để đãi bạn chứ đâu dám uống một mình.
- Ban nãy có Hạ Tiểu Kỳ nên không tiện nói à? Nào, cậu muốn nhờ tôi chuyện gì?
Cảnh Lâm trao ly rượu mới rót vào tay Thiên Thuận. Anh cẩn thận đón lấy, nhàn nhã lắc đều.