Chương 110 - Sao Băng Qua Trời

-        Cảm ơn anh nghĩ cách giúp tôi. – Cô quay sang nhìn Kelvin, đôi mắt long lanh thể hiện lòng biết ơn.

-        Tôi đã hứa thì phải thực hiện chứ. Cô…định nhờ ai điều tra giùm thế?

-        Bạn tôi công tác ở Nam Thành, anh yên tâm.

Cô mỉm cười dịu dàng, đến ngồi trên chiếc ghế đá vì cảm giác hơi mỏi chân. Kelvin cũng tiến gần bên cạnh. Anh biết người cô đề cập tới chính là anh chàng mang tên Thiên Thuận. Theo như Hạo Nhiên từng ca ngợi thì Thiên Thuận rất giỏi, vậy việc này đâu làm khó dễ được anh ta.

-        Tử Hân, tôi muốn nhờ cô một chuyện, mong cô sẽ nói giúp để Mộc Linh hiểu lòng tôi.

-        Hả?

Vốn dĩ Tử Hân lo việc đại sự quá mà quên bén mất tiểu sự mai mối. Giờ Kelvin bỗng dưng cất tiếng khiến cô sực nhớ lại mối quan hệ giữa anh với cô bạn thân cũng như căn bệnh anh mang.

Thấy cô giật mình thon thót, gương mặt anh liền sa sầm, buông lời bất lực.

-        Tử Hân, tôi không có bạo lực đâu.

-        Nhưng…nhưng…- Cô nặn mãi chẳng nên nổi câu.

Kelvin thở dài nhìn trời xanh. Thế rồi, bằng chất giọng nam trầm buồn mang theo u uẩn, anh đem chuyện năm xưa kể rõ ngọn ngành cho cô hiểu. Rằng cái đêm mùa hè định mệnh ấy, trong bữa tiệc tại khách sạn LA, anh bị chính những người thân bên phía mẹ nuôi hãm hại, họ bỏ chất kích dục vô thức uống với ý định gán lên anh cái tội ấu dâm.

-        Tôi đã cố gắng chạy khỏi đó và gặp cô ấy.

-        Vậy ngay từ đầu, anh chỉ xem bạn tôi như công cụ giải quyết sao? – Tử Hân bức xúc, bật dậy.

-        Tử Hân à, khi ấy tôi vẫn tỉnh táo, thấy Mộc Linh gục bên vệ đường rũ rượi, tôi thật tâm chỉ muốn giúp đỡ cô ấy, chỉ vì cô ấy chẳng nhớ gì, dùng dằng quá lâu, đến lúc thuê được phòng thì…muộn màng.

Hết câu, anh buông tay cô, thôi níu giữ, khổ não gục đầu, cúi gầm mặt xuống đất. Những gì thuộc sự thật, anh đã nói ra cả rồi, còn tin hay chăng là do cô chấp nhận cảm thông hay buộc tội.

Cơ thể anh lúc đó bị thuốc điều khiển, chỉ hoàn toàn làm theo bản năng mà chẳng chút kiềm chế khiến Tô Mộc Linh kinh hãi cùng tổn thương.

Vì từng nghe qua hoàn cảnh lộn xộn bát nháo trong gia tộc Kelvin nên Tử Hân tin rằng anh không nói dối. Tiền bạc, danh vọng, địa vị thật sự quá đáng sợ, nó khiến con người đánh mất lương tâm, hãm hại nhau. Ba cô lẫn ba Thiên Thuận cũng là nạn nhân của sự tranh chấp đó.

-        Kelvin, năm ấy Mộc Linh chỉ mới vị thành niên, cú sốc kia quá lớn, tới nỗi, cô ấy chẳng dám yêu ai. Dẫu tôi tin anh thì giải quyết được gì, quan trọng là cô ấy.

-        Tử Hân, xin cô giúp tôi hẹn gặp Mộc Linh một lần, cho tôi có cơ hội giải thích trực tiếp, nhé. - Anh gấp gáp đứng lên, nắm tay cô cầu khẩn.

Thấy bộ dạng thảm thương của Kelvin hiện tại, cộng thêm việc đang mang ơn anh nên Tử Hân vô cùng khó xử. Chỉ biết trả lời mình sẽ cố gắng thuyết phục chứ nào dám hứa hẹn.

Cuộc đời thật thích trêu ngươi, sao cứ đổ dồn những chuyện oái ăm xuống bủa vây lấy cô thế.

Rời khỏi công viên, Kelvin đưa Tử Hân về nhà. Anh biết bản thân đã đẩy cô vào tình huống khó xử, nhưng anh đâu còn cách khác. Nếu không phải Tô Mộc Linh, anh cũng hết muốn lấy ai làm vợ nữa.

Với cô là lần đầu thì anh cũng như vậy. Anh bị hội chứng vịt con giống Hạo Nhiên, cái gì, điều gì, con gì, người nào mà đến đầu tiên đều tốt đẹp nhất.

-        Cám ơn anh Kelvin, cuối tuần vui vẻ.

Tử Hân nở nụ cười mệt mỏi chào Kelvin và bước thật nhanh. Tô Mộc Linh ở chung một đêm rồi đi khiến cô cảm giác rầu rầu, hơi chút hụt hẫng, cứ mong sao cô bạn mau trở lại để hàn huyên tâm sự mặc dù hiểu rõ cô ấy vẫn nên ở bên cạnh đấng sinh thành lúc này.

Trong căn phòng nhỏ đìu hiu, Tử Hân bó gối ngồi trông ra ô cửa, nơi khoảng trời đang kéo màn tối dần. Chiều chủ nhật buồn, cô quạnh và tịch liêu, vài chiếc lá úa buông mình rơi giữa không trung, cánh chim muộn màng dìu nhau bay về tổ ấm.

Bất giác, cô chợt nhớ khung cảnh hoàng hôn buông phủ trên đỉnh núi mỗi khi tà dương khuất bóng. Hồi ấy, Hạo Nhiên ở bên cạnh thành thử chẳng bơ vơ mấy. Giờ thì, lặng nghe gió lướt mau.

Bên nhau khá lâu, buồn vui trải qua cũng quá nhiều nên sâu thẳm lòng cô hãy còn chừa chút góc nhỏ chứa đựng bóng hình Hạo Nhiên. Thi thoảng trong cơn chiêm bao, cô đã mơ thấy anh. Những lần như vậy, lại cảm giác có lỗi với Thiên Thuận.

-        Anh, chúc anh cả tuần tốt lành.

Âm thanh trầm lắng tựa dấu chấm hết cho một ngày bên cô và mở đầu một ngày mới chốn quê xa, nơi người cô yêu đang vò võ đợi chờ.