Chương 111 - Sao Băng Qua Trời
Bên chiếc bàn làm việc kê sát cửa sổ, Tử Hân tựa lưng đứng chờ điện thoại của Thiên Thuận. Chẳng biết anh bận gì mà cô gọi hai cuộc liền đều không bắt máy.
Hôm nay là ngày cuối cùng Tô Mộc Linh lưu lại nước B nên cô dành thời gian cho người bạn thân, mười giờ đêm thì cô ấy cũng đi rồi.
- Đừng sốt ruột, anh ấy thấy sẽ liên lạc ngay thôi. – Tô Mộc Linh mỉm cười trấn an, bàn tay thon thả điêu luyện tách quả táo ra từng múi nhỏ.
Tầm mười phút sau, chuông nhạc ngân nga, Tô Mộc Linh phì cười, hất mặt nhìn cô bạn. Tử Hân nuốt vội miếng bánh, áp máy lên tai. Đầu bên kia, giọng Thiên Thuận lộ vẻ lo lắng, gáp gáp giải thích.
- Tử Hân, anh mới tiễn khách xong, ông ấy cứ nắm tay bắt suốt nên anh không nhận điện thoại được, em đừng giận…
- Em đâu có giận. – Cô nhẹ nhàng chen ngang.
Tử Hân vừa kết câu, Tô Mộc Linh liền bưng miệng khúc khích. Ban nãy mặt đen như cục than hầm, mắt long sòng sọc, vụt một cái đã hóa thân thùy mị thế này.
- Em gọi anh có chuyện gì hay nhớ anh vậy? – Anh dịu dàng hỏi.
Vì trót mở loa ngoài thành thử mọi điều hai anh chị nói đều lọt thỏm vào tai Tô Mộc Linh. Tử Hân đỏ mặt quay sang cô bạn.
Tô Mộc Linh nhún vai, thản nhiên bưng dĩa trái cây rời phòng. Vốn lúc qua đây, Tô Mộc Linh rất buồn nhưng giờ sức khỏe người ba quyền lực cũng ổn định nên tâm trạng tốt hơn nhiều.
- Thiên Thuận, em có việc phiền anh. – Tử Hân hạ giọng nũng nịu.
- Coi em kìa, em còn xem mình là người yêu anh không?
Câu hỏi ấm áp chứa chan tình cảm của anh làm Tử Hân bồi hồi xúc động. Cô khẽ vâng dạ rồi nối tiếp vô vấn đề chính, đem chuyện mình nghi ngờ số rượu giả xuất sang nước B là từ nhà máy sản xuất và nhờ anh điều tra những trang trại cung cấp nho cho Nam Thành theo như Kelvin bày vẽ.
- Em yên tâm, anh sẽ tìm ra sự thật nhanh thôi, đừng lo lắng nhé.
Thiên Thuận khẳng định chắc hệt đinh đóng cột khiến cô thấy nhẹ nhõm vô cùng. Thầm cám ơn cuộc đời đã gởi anh đến với mình, nếu không có anh, cô chẳng biết nhờ vả ai khác nữa.
- Em tin anh, trong lòng em, anh luôn giỏi nhất. – Cô mặt dày ca tụng người yêu.
- Được rồi, em và Mộc Linh tranh thủ trò chuyện nhé, giờ anh về nhà đây.
Tử Hân tủm tỉm cười vì nghe nụ hôn gió nhẹ thoảng qua trước tiếng cúp máy. Bất giác, cô lại nhớ tới làn môi ấm nóng mềm mại của anh.
Nhưng niềm vui ấy kéo dài chỉ chút xíu khi lời Kelvin cầu xin bỗng nhiên vọng bên tai. Cô biết mở miệng bàn với Tô Mộc Linh thế nào bây giờ.
- Sao vậy? Mới nãy còn rạng rỡ lắm mà, hai người cãi nhau hả?
Tô Mộc Linh chẳng rõ vào từ bao giờ, bất chợt cất tiếng hại Tử Hân giật mình giãy nãy. Trông cô bạn lộ vẻ bất ổn, Tô Mộc Linh đưa tay sờ trán thì thấy Tử Hân nào có sốt đâu.
- Mình không bệnh. Không cãi nhau. – Tử Hân cúi đầu, dán mắt xuống sàn nhà.
- Rốt cuộc là chuyện gì? Nói mình biết nhanh. – Tô Mộc Linh lo lắng nắm tay người bạn gái.
Ngước gương mặt xinh đẹp khốn khổ lên, Tử Hân đánh liều đem hết những điều Kelvin nhờ vả trình bày tuốt tuồn tuột cho Tô Mộc Linh nghe. Rằng anh ấy không hề mắc bệnh và muốn xin một cơ hội để trực tiếp giải thích cũng như xin lỗi.
- Vậy cậu hẹn anh ấy tối nay gặp, đi ăn uống rồi chở mình tới sân bay luôn. Thực ra, có một số chuyện buộc phải đối diện.
Tô Mộc Linh mỉm cười thật tươi, siết chặt các ngón tay mảnh của người bạn thân. Thật tâm, cô đâu muốn giáp mặt Kelvin, khổ nỗi, Tử Hân mang ơn anh, cô chẳng muốn bạn mình khó xử.
Chỉ cần rời khỏi nước B, kết thúc tất cả là xong, thế giới rộng lớn mênh mông, chắc gì còn gặp nhau nữa.
Sau khi nhắn tin hẹn Kelvin, hai cô gái dắt nhau xuống bếp chuẩn bị bữa trưa. Ở một mình, Tử Hân ít lúc nấu nướng bài bản, mấy ngày nay có Tô Mộc Linh, bàn cơm mới trở nên thịnh soạn, món này món kia.
Ăn uống xong, họ ra ban công, bó gối ngồi hóng gió, ôn lại bao kỷ niệm thời xưa cũ. Quá khứ thoáng qua tựa giấc mộng đẹp xen lẫn giữa thương đau.
- Cậu giờ đã đi làm mà mình thì vẫn la lết trên giảng đường. – Tô Mộc Linh cười lớn.
- Ai bảo cậu muốn được mọi người gọi là bác, trách ai chứ?
Lời vừa dứt, Tử Hân liền bị Tô Mộc Linh luồn tay chọc ghẹo khiến cô nhột quá, bật cười giòn giã, khẩn thiết xin tha. Tô Mộc Linh giả vờ không nghe, tiếp tục hết bên trái lại bên phải làm Tử Hân chảy nước mắt tèm lem.
Chọc nhau chán, hai cô ôm nhau ngủ một giấc ngon lành tới tận khi tiếng chuông báo thức réo rắt mới cuống cuồng tỉnh dậy chuẩn bị.