Chương 109 - Sao Băng Qua Trời

Nguyên buổi sáng chủ nhật ảm đạm, Kelvin ngồi một mình trong căn phòng lớn, cạnh ô cửa sổ có nhành cây rủ ngang, mấy chiếc lá cứ lay lay khiến anh gai mắt, vốn ban đầu thấy thích mới để, nhưng giờ lại muốn bẻ phứt đi.

Tâm trạng này gọi là giận cá chém thớt, buồn người chặt cây.

Từ sau cái hôm bị Tử Hân gán cho căn bệnh ấy, anh hết dám gọi hay nhắn tin gì với cô nữa. Đơn giản vì chưa tìm được cái cớ.

Đang ủ dột như tàu lá héo bỗng chuông điện thoại ngân vang. Kelvin đưa đôi mắt chán đời ngó vô, thường thì chủ nhật sẽ chẳng mấy ai gọi anh cả, các quản lý cấp cao đều hiểu rằng không nên làm phiền ông chủ của họ vào ngày nghỉ.

Tuy vậy, khi cuộc gọi thứ hai bắt đầu đổ chuông, anh miễn cưỡng rời ghế. Thấy tên Lý Hạo Nhiên hiện trên màn hình, anh chỉ muốn chửi thằng nhóc con ấy một trận.

-        Lý tổng thống sao tự dưng liên lạc tôi giờ này? – Kelvin chống nạnh, cất giọng mai mỉa.

-        Em lên núi suốt tuần, chủ nhật mới xuống thành thử mới biết anh gọi. Cô ấy xảy ra chuyện gì hả anh?

Chậm rãi lết lại cửa sổ, Kelvin đem nhiệm vụ mà Lý Hạo Nam giao phó cho Tử Hân kể rõ đầu đuôi. Anh cũng tiết lộ điều cô nghi ngờ và đang phân vân chưa biết dùng cách nào vào hang bắt cọp.

-        Sao Tử Hân không báo ba em nhỉ? Ông ấy sẽ trực tiếp tra xét Dương Ân.

Giọng nói ngơ ngác của Hạo Nhiên bên kia nước X khiến Kelvin chẳng hiểu nổi thằng nhóc này ngây thơ thật hay giả vờ ngu nữa. Nếu thật sự muốn, Lý Hạo Nam đã tự mình moi móc Dương phó tổng kia rồi.

Anh e ông biết tất những gì người cộng sự qua mặt mình, chỉ là muốn mượn tay kẻ khác lôi hắn để khỏi khó xử. Công ty nào cũng vậy, nội bộ chứa vô số vấn đề mà người ngoài khó hiểu hết, xử lý không khéo e bung bét ngay. Hạo Nhiên chưa va chạm thực tế, chắc chắn chẳng thể biết được.

Vốn anh có kế sách riêng mình nhưng muốn thử xem đứa em họ khi đụng chuyện sẽ đề ra hướng giải quyết làm sao thôi.

-        Em nói thế thì huề vốn à? Ba em giao việc là muốn Tử Hân tìm chứng cứ rõ ràng vạch tội kẻ tham, chứ đâu phải để cô ấy điều tra lưng chừng xong quẳng lại cho ông lo liệu.

Nghe giọng điệu của ông anh họ, Hạo Nhiên phần nào mường tượng ra vẻ mặt bất mãn kia. Thầm nghĩ chắc chắn ba mình ngại vì Dương Ân là người sát cánh cùng ông lâu năm nên mới cố tình đẩy sang Tử Hân. Nếu thế, chỉ còn biết nghĩ cách giúp cô hoàn thành công việc.

Hít một hơi thật sâu, anh nhẹ nhàng lên tiếng về kế hoạch với Kelvin.

Theo ý Hạo Nhiên, Tử Hân cần điều tra từ số lượng nho nhập kho, ví như hàng kém phẩm chất được sản xuất trong nhà máy, hẳn họ chẳng mua đúng lượng nho có thể cho ra đời ngần ấy chai rượu vang.

Có điều, đừng xem trên hóa đơn chứng từ, bởi Dương Ân chắc chắn lấy hóa đơn đầu vào để khớp số liệu hòng trục tiền công ty.

-        Ý của em…

-        Chúng ta cần biết tổng sản lượng các trang trại cung cấp nho thu hoạch. Nếu số lượng hàng hóa sản xuất hai mà bán tới ba thì có vấn đề. Hoặc giả Dương Ân lấy hóa đơn ở chỗ không hề cung cấp hàng. Do vậy, buộc phải rình xem bên ấy có thật sự giao nhận hay chăng.

Hạo Nhiên vừa dứt lời, Kelvin liền đập tay tán thưởng. Xem bộ, thái tử gia này đã đi lộn ngành, lý ra thi làm cảnh sát hình sự, hẳn nó sẽ phá được rất nhiều vụ trọng án lắm đây.

Kết thúc tràng cười, anh trở lại bộ dạng nghiêm túc, dịu giọng.

-        Để anh nói với cô ấy, em cứ chăm chỉ học hành và đừng nhúng tay vào, tránh phiền phức.

-        Em biết. À, Kelvin, nhờ anh quan tâm, chăm sóc Tử Hân nhiều một chút.

-        Đừng lo, anh đang dốc sức nịnh bợ em dâu đây.

Chẳng cho kẻ bên kia đủ thời gian thắc mắc, Kelvin đã cúp máy ngang. Bây giờ, anh thật sự cảm thấy nhẹ lòng về thằng em họ. Hạo Nhiên đủ chính chắn và suy nghĩ thấu đáo rồi. Đúng là khi có người để lắng lo, bảo vệ, tự nhiên sẽ ngày càng trưởng thành thôi.

Bàn tay Kelvin nhanh chóng tìm số điện thoại của Tử Hân. Đúng như anh suy đoán, cô nàng nghe anh nói sơ khởi phương án điều tra liền hấp tấp hẹn gặp ngay.

-        Giờ tôi đến đón cô luôn nhé. Tô Mộc Linh…đang ở cùng cô chứ? – Anh ngập ngừng thăm dò.

-        Mộc Linh đi công chuyện, chắc ngày mai mới trở lại.

-        Ừ. Cô chuẩn bị đi, tôi bắt đầu tới luôn đây.

Cuộc gọi kết thúc chẳng giống mong đợi khiến Kelvin hơi chút hụt hẫng. Anh đang nghĩ có khi nào Tô Mộc Linh yêu người đàn ông khác mất rồi mà Tử Hân không biết hay chăng. Lát nữa gặp mặt, anh phải hỏi cho rõ ràng mới yên lòng được.

Chiếc xe sang trọng đưa đôi nam nữ hết vào nhà hàng lại ra công viên. Tử Hân thả lỏng tâm thái, sóng bước cùng anh dưới hàng cây xanh mướt mắt.