Chương 106 - Sao Băng Qua Trời

Đang mơ màng nghĩ chuyện người khác thì Kelvin gọi tới, trông thấy tên anh, Tử Hân bỗng chợt nhớ ban nãy mình còn việc cần xin góp ý từ người đàn ông giàu có. Vừa bắt máy đã nghe tiếng anh nhẹ nhàng quan tâm.

-        Sao rồi Tử Hân? Hôm nay kết quả thu được ở cảng thế nào?

Kelvin hỏi han làm Tử Hân bỗng ngớ người cả đỗi, qua hết mấy giây mới sực nhớ bản thân đã nói trước chuyện này với anh nhưng cô đâu ngờ người bận rộn như anh lại rảnh thời gian canh me việc của mình.

-        Đúng hệt như tôi dự đoán, hàng từ đó ra cũng có rượu giả. – Tử Hân đáp khẽ.

-        Vậy vấn đề nằm ở nước B, các quản lý kho hàng không hề gian dối.

-        Phải. Kelvin à, tôi nên bắt đầu tìm hiểu từ đâu đây?

-        Nhà máy sản xuất rượu Nam Thành đặt rải rác khắp nơi, có lẽ chỉ vài chỗ trong số đó có sai phạm, cô cần xác định chính xác hãy bắt tay điều tra.

Nói xong, chẳng nghe Tử Hân trả lời trả vốn, Kelvin biết cô đang bối rối không biết cách làm sao xác định. Người chưa lần va chạm trên thương trường phức tạp như cô, cũng khó trách lắm.

Suy cho cùng, Tử Hân mon men lần tìm mấu chốt đến tận đây đã là rất đáng khen. Thường thì ít ai nghi hoặc chính công ty gia đình cả.

Trong đầu Kelvin bấy giờ đột nhiên tưởng tượng hình ảnh Lý Hạo Nhiên kia bỗng biến thành một tên tội phạm và người tố giác nó nào phải ai khác ngoài cô vợ khiến nó yêu đến phát điên phát khùng.

-        Tử Hân, đừng suy nghĩ quá nhiều, đợi tôi tìm cách rồi sẽ tư vấn tiếp, chuyện chẳng thể dăm bữa nửa tháng mà giải quyết xong được. – Anh dịu dàng trấn an.

-        Vâng. À, anh Kelvin ơi, mười giờ đêm nay anh rảnh không? – Giọng Tử Hân pha chút gấp gáp vì sợ người bên kia cúp máy.

-        Đương nhiên rảnh, tôi đâu có hành nghề ăn trộm chứ.

Kelvin vừa dứt lời, Tử Hân liền bật cười khanh khách, sao anh chàng này lại hài hước thế nhỉ. Tiếp đó, cô nói rõ kế hoạch đi đón bạn gái thân nhất của mình cho anh nghe.

Cô muốn sắp xếp giúp họ gặp nhau thật tình cờ và tự nhiên nhất, biết đâu Tô Mộc Linh đáng yêu kia may mắn nhặt được tấm chồng hoàn hảo thì sao.

Còn Kelvin, kể từ ngày nghe anh tâm sự về cuộc đời buồn, cô càng nung nấu quyết tâm giúp anh tìm thấy người kề cận ủi an những lúc anh cần bởi đã yêu nên cô biết rõ, tình yêu diệu kỳ biết bao nhiêu, nó xoa dịu tất cả muộn phiền cuộc sống.

-        Được, vậy chín giờ tôi có mặt nhé.

Khi lời chào tạm biệt khẽ truyền qua tai, Kelvin thở dài, đặt chiếc điện thoại xuống. Tuy Tử Hân chỉ nhờ anh chở ra sân bay rước người nhưng anh hiểu cô nàng đang cố tình làm mai làm mối cho mình.

Đưa tay đẩy nhẹ cạnh bàn để chiếc ghế lùi về sau, anh chậm rãi đứng dậy, cất bước tới bên khung cửa kính, phóng tầm mắt nhìn xuống phía dưới vắng vẻ. Đường phố nước B là vậy, vào giờ hành chính, rất ít xe cộ lưu thông xuôi ngược.

Đêm qua, anh lần nữa mơ thấy người con gái ấy, chỉ một lần gặp gỡ chung đụng cớ sao trái tim mãi lưu luyến bóng hình đậm sâu thế chứ.

Nụ cười ấm áp, mái tóc bồng bềnh cùng làn hương thoang thoảng vương trên người cô thiếu nữ vừa trưởng thành khiến trái tim chịu nhiều tổn thương lần đầu biết rung động.

Những tưởng định mệnh đã ban tặng ánh mặt trời soi rọi khoảng tối trong lòng, ấy mà sau giấc ngủ dài tỉnh giấc, tất cả liền tan thành bọt biển. Cô biến mất, chẳng đòi hỏi anh bất cứ điều gì, như mây như khói tan vào hư không.

Quấn quýt nhau trọn đêm dài, anh có thứ quý giá nhất của người con gái mà chẳng biết được tên cô, cũng chưa kịp hỏi cô từ phương nào đến và sẽ đi về đâu.

Rất nhiều lần anh vô tình bắt gặp bóng lưng tưởng chừng quen thuộc trên các ngã đường nước B, khi tới gần mới biết mình nhầm.

Ngơ ngẩn hồi lâu, Kelvin quay trở vào, nhấn số gọi Hạo Nhiên. Anh muốn xem thái tử Nam Thành có ý kiến gì hay ho giúp cho vợ nó chăng. Chuyện điều tra rượu giả, anh vẫn chưa tiết lộ cho Hạo Nhiên.

Sau vài hồi chuông đổ thì hết nghe động tĩnh, đôi chân mày Kelvin khẽ nhíu lại. Bây giờ nước B đã gần khuya, lẽ nào thằng nhóc đó đang nhảy nhót trong hộp đêm hay sao mà không nghe máy nhỉ. Có vợ sắp cưới còn chơi bời tung tẩy quá thể.

-        Cái thằng này, đi đâu chẳng biết.

Anh lầm bầm, buông điện thoại, tiếp tục lật giở tập hồ sơ chất cao ngất ra phê duyệt. Dẫu phải ôm đồm thêm nhiều việc nhưng vì trục xuất được nhóm người luôn dòm ngó chiếc ghế nóng này nên anh vẫn cảm thấy thoải mái đầu óc.

Giá như ba anh còn sống thì tốt biết bao, ông sẽ chứng kiến cảnh đứa con trai từng bị mình phủi sạch quan hệ đạt được những thành tựu gì.

Vốn anh luôn tự nhủ lòng chẳng bao giờ giẫm vào vết xe đổ kia nhưng cái đêm trăng sao mù mịt ấy đã đưa anh lầm đường lạc lối.

Nếu không thể tìm ra người ấy, anh nguyện sống đời độc thân vì sợ lỡ mai này, từ đâu xuất hiện một phụ nữ dắt theo đứa trẻ giống mình tới nhà thì hối hận lắm thay.