Chương 107 - Sao Băng Qua Trời
Chưa tới chín giờ tối, Kelvin đã có mặt trước cổng nhà Tử Hân. Vì biết đi đón bạn cô nên anh cố tình trau chuốt thêm một chút mặc dù bình thường trông anh rất láng lẫy rồi. Anh muốn cô tự hào khi kết giao với người như mình.
- Ôi, Kelvin, anh thật đẹp trai. – Tử Hân thốt lên ngay lúc vừa mở cổng bước ra.
- Bình thường tôi xấu lắm sao? – Anh nheo mắt nhìn cô, hạ giọng hỏi.
- Không đâu, ý tôi là hôm nay anh giống đi nhận giải thưởng ấy.
Nụ cười hết cỡ trên môi Tử Hân làm Kelvin vui lây, nỗi buồn đeo dai dẳng từ sáng bỗng chốc bay biến. Hạo Nhiên nói chẳng sai, nụ cười của vợ nó có khả năng giúp người đối diện xua tan phiền muộn nhưng nếu khóc thì cũng khiến họ não lòng theo.
Cả hai nhanh chóng chui vào ô tô, di chuyển đến sân bay. Tử Hân đưa mắt ngắm nghía nhịp sống về đêm của thành phố xa hoa bậc nhất thế giới. Dòng xe dập dìu lẫn ánh đèn màu lung linh rực rỡ.
Tới nơi, Kelvin gởi xe rồi cùng Tử Hân đứng chờ người. Anh ngạc nhiên khi thấy cô giăng tờ giấy ghi ba chữ Tô Mộc Linh to đùng.
- Tử Hân à, thời buổi nào mà cô còn làm vậy? Gọi điện là được.
- Cô ấy sẽ nhận ra chúng ta mau hơn, Nghiêm Đức đón tôi bằng cách này.
Trông cái bộ dạng y hệt chờ mẹ kia, cõi lòng anh ấm lại. Chẳng ngờ trên đời vẫn tồn tại thứ tình bạn đáng quý và thân thiết như thế. Anh thật ngưỡng mộ cô gái bên cạnh.
Bản thân Kelvin từ nhỏ đến lớn, khó kiếm nổi một tấm chân tình, bạn bè cũng chỉ là mang ý định lợi dụng, dựa dẫm vào anh mới kết thân. Vậy nên, anh chọn cho mình lối sống cô độc, không cần ai.
Kim đồng hồ nhích dần về mười giờ đêm, phát hiện cô bạn thân đang cất bước giữa dòng người trước cổng đến, Tử Hân vui mừng nhảy lên.
Vóc dáng nổi bật, gương mặt tỏa sáng cùng gu ăn mặc thanh lịch rất thời thượng đã khiến Tô Mộc Linh chẳng hòa tan trong bất kỳ đám đông nào.
Cô hớn hở đưa cao bảng tên. Tô Mộc Linh vừa trông thấy liền chạy lẹ tới. Giây phút giáp mặt nhau, cả hai dang tay ôm chầm lấy đối phương, sụt sùi.
- Lúc ở nước B mấy tháng chưa gặp thì chẳng cảm giác gì, giờ mới bấy nhiêu tuần lại nhớ quay quoắt. – Tô Mộc Linh vuốt tóc Tử Hân, nói như mếu.
Qua mấy phút, Tử Hân vội buông Tô Mộc Linh vì sực nhớ Kelvin đứng sát bên cạnh. Sợ thân quá, anh tưởng nhầm cả hai thành một cặp bách hợp thì khốn.
- À, giới thiệu với cậu, đây là anh Kelvin. Kelvin, còn đây là Tô Mộc Linh, cô bạn thân nhất của tôi.
Tử Hân hồn nhiên hết quay trái rồi quay phải, giới thiệu đôi bên làm quen mà đâu ngờ rằng hai người họ đã sớm nhận ra nhau. Tô Mộc Linh vội đánh mặt sang hướng khác, cố tránh ánh mắt người đàn ông đang dán chặt lên mình.
Cô biết trái đất tròn nhưng chưa từng tưởng tưởng sẽ gặp lại tình một đêm trong hoàn cảnh này chứ.
Kelvin mỉm cười, đưa tay tới trước mặt Tô Mộc Linh, lịch sự giới thiệu bản thân thêm lần nữa. Hiểu rõ anh cố ý tránh sự nghi ngại của Tử Hân, Tô Mộc Linh run run phối hợp, nắm lấy tay anh giũ giũ mấy cái bắt cho có lệ.
Rời khỏi sân bay, chiếc ô tô sang trọng chạy tựa rùa bò khiến Tô Mộc Linh chỉ muốn nhảy xuống cuốc bộ. Sao số phận cô xúi quẩy thế chẳng biết, người hết lòng giúp đỡ cô bạn thân nơi đất khách lại là kẻ cướp mất lần đầu tiên của cô.
- Chúng ta ghé đâu ăn khuya nhé. – Kelvin dịu dàng đề nghị.
- Không, về nhà đi Tử Hân, mình mệt lắm, mình cần nghỉ ngơi. – Tô Mộc Linh siết chặt lấy tay Tử Hân, nói như sợ ai cướp mất lời.
- Vậy anh Kelvin đưa chúng tôi về luôn, hôm khác tôi sẽ mời anh dùng bữa. – Tử Hân cười cười, lên tiếng.
Thái độ của Kelvin và Tô Mộc Linh lúc chạm mặt nhau đến tận bây giờ đủ để một người thông minh như Tử Hân nhận biết rằng họ đã gặp nhau từ lâu. Tuy chẳng rõ giữa hai người từng xảy ra vấn đề gì nhưng cô đoán định chuyện không hề nhỏ.
Xe vừa dừng trước cổng, Tô Mộc Linh gấp gáp mở cửa, lôi Tử Hân xuống, bắt mở khóa nhanh nhanh để vào. Bị cô bạn hối thúc thành thử Tử Hân lập cà lập cập, hết phân biệt nổi chìa nào là cái chìa nào.
Kelvin vẫn ngồi yên trong xe, hướng đôi mắt buồn rầu nhìn hai cô nàng y hệt đang muốn chạy trốn mình. Thì ra, người con gái ấy có cái tên đẹp vậy, ba năm trời đằng đẵng, hôm nay, anh đã biết tên cô.
Chờ đôi bạn khuất hẳn, Kelvin mới lái xe rời khỏi. Linh tính mách bảo khiến anh tin rằng Tô Mộc Linh chính là định mệnh của mình.
Xem bộ, anh nên dốc sức lấy lòng Tử Hân thật tốt, dù gì cô nàng cũng há miệng đòi mai mối trước, anh sẽ cho mắc quai luôn. Biết thế ngay từ đầu, anh đồng ý phải tốt hơn không.
Trên lầu cao, Tô Mộc Linh hé màn trông theo. Xác định Kelvin đã đi rồi, cô mới thở phào, ngồi phịch xuống giường, lộ vẻ mệt mỏi.