Chương 105 - Sao Băng Qua Trời

Đúng tám giờ sáng, Tử Hân đã có mặt tại cảng W, một trong những cảng biển lớn lâu đời nhất ở nước B, là trung tâm Logistics của khu vực với chân hàng dồi dào, phong phú, giải phóng tàu nhanh cùng lực lượng lao động lành nghề và giỏi.

Sau khi hoàn thành thủ tục hải quan, toàn bộ số rượu được di chuyển khỏi cảng rồi chở thẳng về chi nhánh công ty dưới sự giám sát chặt chẽ.

Vì Nam Thành hoạt động khá lâu cũng như chấp hành tốt mọi quy định pháp luật nên hàng hóa xuất khẩu của công ty luôn được phân luồng xanh.

Đến nơi, chờ các nhân viên đưa hàng vào kho lạnh xong, Tử Hân cùng Nghiêm Đức lập tức bắt đầu tiến hành kiểm tra. Qua hơn một tiếng đồng hồ, hai người họ mới tìm thấy chai rượu kém phẩm chất đầu tiên.

-        Tôi đoán lô hàng đây còn rất nhiều chai vang giả. – Cô liếc mắt nhìn lên kệ thép, thở dài.

-        Chuyện này rốt cuộc là sao đây cô chủ? Lẽ nào có người trong công ty tổng móc nối với bên ngoài, đổi hàng lúc trên đường vận chuyển ra cảng xuất?

Nghiêm Đức vừa hỏi vừa lôi thêm mấy chai xuống săm soi.

Tử Hân đặt chai vang trên tay về vị trí cũ rồi bảo hắn theo mình trở lại văn phòng bàn chuyện. Cô không cho rằng hàng hóa bị tráo đổi như cách hắn nghĩ bởi lẽ sẽ mất nhiều thời gian để trộn lẫn.

-        Chú Nghiêm, chú có nghĩ tất cả số rượu rởm kia đều từ nhà máy sản xuất của mình mà ra? – Cô cất tiếng hỏi ngay khi ngồi lên chiếc ghế xoay.

-        Cô chủ à, sao có thể chứ? – Nghiêm Đức xua tay lắc đầu.

-        Tôi chẳng muốn nghĩ nhưng dựa vào những gì chúng ta thấy thì rất có cơ sở. Chú cũng đã xác định ngoại quan chai rượu từ nắp thiếc đến tem mạc đều không có sai khác, thành thử chỉ có khả năng chúng được chạy trên dây chuyền tự động.

Tử Hân nói tới đây, mặt mày Nghiêm Đức liền đần độn. Nếu sự thật đúng như cô suy đoán thì Lý Hạo Nam đang chơi cái trò gì kia. Tự sản xuất rượu giả trộn lẫn rượu thật xong kêu con dâu đi điều tra ư.

-        Cô chủ ơi, lẽ nào chủ tịch, ngài ấy…- Nghiêm Đức ngập ngừng.

-        Chủ tịch chẳng bao giờ làm vậy đâu.

-        Cô chủ nghi ngờ Dương phó tổng?

Đôi môi Tử Hân nhẹ nở nụ cười, cô quay sang người bên cạnh, khe khẽ gật đầu. Ở Nam Thành, ngoại trừ Lý Hạo Nam, chỉ có người đó mới đủ khả năng tạo nên chuyện động trời này mà thôi, ngay cả Nghiêm Đức lúc nghe cũng nghĩ ngay tới ông ta còn gì.

Xem bộ, chủ tịch Lý thông minh hơn nửa đời, cuối cùng bị chính cộng sự thân cận hại thảm.

-        Tôi sẽ điều tra kỹ tất cả, tạm thời chú hãy giữ yên lặng nhé.

Nhìn gương mặt nghiêm nghị đối diện, Nghiêm Đức chỉ dạ một tiếng rồi lui ra, nhường không gian tĩnh lại cho cô. Chờ khi bóng lưng hắn khuất hẳn sau cánh cửa, cô mới rút điện thoại, tìm số liên lạc của Kelvin.

Dù sao anh cũng từng trải, cô muốn xin anh tư vấn xem cần bắt đầu điều tra từ đâu, bởi lẽ nếu nhờ người xộc ngay vào nhà máy chưa chắc sẽ tìm được sự thật, khéo còn bứt dây động rừng.

Muốn tố cáo ít nhất phải có bằng chứng, cứ mở miệng nói với Lý Hạo Nam rằng bản thân ngờ vực người nọ người kia thì đâu có ổn.

Chuẩn bị liên lạc thì điện thoại bỗng ngân nga, thấy tên cô bạn thân, Tử Hân vội vàng bắt máy. Nhưng cuộc gọi này không nhằm mục đích thăm hỏi hay buôn dưa lê giống mọi lần mà Tô Mộc Linh chỉ báo tin cô sắp đáp chuyến bay sang nước B và dặn người bạn tới đón mình.

-        Cậu sang đây làm gì vậy? – Tử Hân thắc mắc.

-        Nhớ cậu quá nên mình qua thăm đấy, hài lòng chưa? – Tô Mộc Linh dửng dưng đáp.

-        Có lý nào như thế? – Tử Hân bĩu môi, cất cao giọng.

-        Ừ. Mình…ba mình, ông ấy, nghe báo bị bệnh nặng, đòi gặp mặt.

Nghe giọng nữ bên kia phảng phất chút nghẹn ngào, Tử Hân liền hình dung ra gương mặt sầu muộn của Tô Mộc Linh. Nếu cô nhớ không lầm, mùa hè năm đầu đại học, Tô Mộc Linh có đến nước B gặp ba cô ấy một lần rồi sau đó chẳng thấy đi nữa.

-        Mình đợi cậu, Mộc Linh, gặp nhau ở sân bay nhé. – Tử Hân dịu giọng.

Tiếng đồng tình khe khẽ đã kết thúc cuộc gọi giữa hai phương. Ngước nhìn lên ô cửa sổ, nơi chứa đựng cả khoảng trời trong xanh, Tử Hân bất giác nhớ ba mẹ mình vô cùng. Giá như họ còn bên cạnh cô thì tốt biết bao.

Tô Mộc Linh giận người cha quyền cao chức trọng nhưng khi nghe ông lâm bệnh cũng đâu thể nào ngoảnh mặt ngó lơ, nghĩa tử là nghĩa tận, lá rụng về cội mà.

Bản thân Tử Hân cảm thấy mừng thay cho cô bạn vì ít nhất ba cô ấy vẫn còn tồn tại trên đời, dẫu quá khứ có lầm lỗi gì, ông mãi là đấng sinh thành, cô tin ẩn sâu trong trái tim tưởng chừng sắt đá luôn đong đầy tình nghĩa cha con.