Chương 104 - Sao Băng Qua Trời

Khi cảm giác lòng nhẹ lâng và nụ cười đã dễ dàng trở lại khóe môi thì Tử Hân nghe bụng mình hơi đói. Cô đảo mắt nhìn quanh rồi đến ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ kê dưới hàng cây mát rượi, lôi chiếc bánh sandwich lạnh mua ban nãy ra, thích thú thưởng thức.

-        Cô ăn uống tạm bợ thế à?

Tiếng người đàn ông bất chợt cất vang làm Tử Hân giật mình đánh thót, suýt chút nữa cắn nhầm lưỡi. Vội ngước lên, cô bắt gặp gương mặt đẹp tựa tượng tạc của Kelvin đang dán vào mình.

-        Anh Kelvin, sao anh lại ở đây? Đừng nói là anh theo dõi tôi nhé?

-        Gì hả? Cô nghĩ rằng tôi giống kẻ vô công rỗi nghề nên mới lẽo đẽo bám đuôi cô? – Anh hất mặt nhìn trời, cố nói cho gió nghe.

-        Đâu có, tại tôi ngạc nhiên thôi. Hay tại công ty anh ở gần đây?

Kelvin cười nhẹ, nhàn nhã ngồi xuống cạnh bên. Thấy đôi mắt long lanh cứ nhìn chằm chằm như tra xét. Anh đưa tay dí trán cô, trầm giọng giải thích.

Số là hôm nay vừa quyết xong một việc quan trọng ở công ty, anh liền nảy ra ý định rủ cô đi ăn chúc mừng. Vì muốn tạo bất ngờ thành thử anh không báo trước mà đến thẳng chi nhánh tìm cô, nào ngờ bắt gặp cô đứng bên lề đón xe buýt. Sau đó thì anh lặng lẽ theo chân, tới tận nơi đây.

-        Việc đáng mừng phải mừng cùng người thân chứ, sao tìm người dưng như tôi? – Cô lên tiếng hỏi và cho mẩu bánh cuối vô miệng.

-        Tử Hân à, có những người thân giống hệt người dưng.

Câu trả lời mang nặng ý buồn từ anh khiến Tử Hân quay sang nhìn. Lý nào sự giàu sang làm phức tạp các mối quan hệ trong gia đình người đàn ông hoàng kim này ư.

-        Kelvin, anh có tâm sự hả? – Tử Hân ái ngại rụt rè.

-        Cô uống nước đi rồi tôi sẽ kể cô nghe.

Anh ân cần dúi chai nước suối ướp lạnh vào tay cô. Lúc này, Tử Hân mới nhớ mình quên mua nước. Giây phút đưa cái chai lên miệng, bất chợt có đàn chim lớn vừa sải cánh bay ngang, cô phấn khích reo mừng.

-        Kelvin, anh xem kìa. Đẹp quá.

-        Ừ, tôi thấy hoài đấy, chim di cư. – Anh đáp khẽ.

Tiếp đó, bằng chất giọng nhẹ nhàng, trầm ấm pha lẫn chút tự ti, Kelvin tâm sự cho Tử Hân biết về gia tộc của mình. Dù vậy, anh vẫn không nói rõ tên tuổi họ. Rằng anh là kết quả cuộc tình một đêm giữa người đàn ông khá giả với cô gái điếm.

Ngày phát hiện bản thân mang thai, mẹ anh có tìm ba anh nhưng vì gia thế nhà vợ tương lai quá lớn mà ba anh sợ hãi, nhất quyết phủ nhận giọt máu của mình.

Cuối cùng, người mẹ đáng thương ấy quyết định tự thân sinh con và nuôi nấng. Năm Kelvin tròn tám tuổi, mẹ anh qua đời.

Khi những người bạn vừa lo hậu sự giúp bà xong thì người vợ giàu sụ của ba anh xuất hiện, đón anh về nhà mà nguyên nhân sâu xa là bởi bà chẳng thể sinh con nên xuống nước chiều theo lời chồng khẩn cầu. Bà sợ ông lại kiếm người phụ nữ khác bởi đàn ông càng lớn tuổi, sẽ càng mong muốn có con hơn sự nghiệp cùng vật chất.

-        Kể từ đó, tôi có mẹ có ba, sống trong nhung lụa đến tận bây giờ. – Anh cười khổ, bàn tay nhẹ phủi chiếc lá vàng rơi trên vạt áo.

-        Bà ấy hẳn phải yêu ba anh lắm mới chấp nhận như vậy. – Cô cúi đầu, nhỏ tiếng.

-        Phải, bà cũng thương tôi, giao toàn bộ tài sản cho tôi thừa kế trước phút nhắm mắt xuôi tay. Nhưng cô biết không? Tâm bệnh khiến bà héo mòn xuất phát từ chính người đàn ông bà hết lòng tin tưởng lẫn con trai ông ấy, bà đã cố gắng gồng mình để giữ gìn tất cả tới phút cuối. Vừa thương vừa hận, cảm giác ấy rất khó chịu.

Nói đến đây, đôi mắt Kelvin đỏ hoe. Tử Hân nhìn anh mà thấy xót xa thay. Anh được nuôi dưỡng trưởng thành trong một gia tộc giàu có, anh mang trên mình đầy những vinh quang lẫn nhục nhã của gia tộc đó.

Ai có ngờ đằng sau bề nổi xa hoa đáng mơ ước kia lại ẩn chứa trái tim đầy rẫy tổn thương cùng day dứt tội lỗi.

-        Thôi nào Kelvin, anh nói hôm nay có chuyện vui muốn ăn mừng, là gì vậy? – Tử Hân bẻ lái đánh sang chuyện khác.

-        Ừ. Tôi đã tống hết người thân của mẹ nuôi ra khỏi công ty và độc chiếm nó.

-        Sao…sao cơ? – Tử Hân méo mặt, lắp bắp.

-        Cô biết đấy, ai lại đồng ý để một đứa chẳng có chút máu mủ ngồi vào vị trí cao nhất và ôm hết tài sản. Việc tranh chấp kiện tụng kéo dài cũng đến hồi kết rồi.

Dứt lời, Kelvin tóm lấy Tử Hân, lôi đi. Cô thật không biết hiểu sao cho đúng nữa, chuyện này gọi là chuyện vui thì đâu chính xác lắm nhỉ. Rõ ràng cô trông anh đang buồn rười rượi.

Có lẽ anh chẳng muốn làm thế với bọn họ nhưng vì bị chèn ép đến đường cùng nên đành phải tuyệt tình ra tay.