Chương 7 - Rơi xuống vực sâu
Ngay sau hắn đó ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như hồ nước xanh khẽ nheo lại:
“Tạ Lăng, lâu rồi không gặp.”
Ta thấy rõ ràng ánh sáng của mấy ngọn đèn phản chiếu trong mắt người đó bỗng bùng cháy một sự điên cuồng.
Khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ dữ tợn.
Hắn ta như trút giận đá bay ngọn đèn hoa đăng còn lại bên chân.
Nghiến răng nghiến lợi, từng chữ như bật ra khỏi miệng:
“Thôi Đàn, sao ngươi dám làm vậy trước mặt ta!”
Thôi Đàn bị hắn ta quát khiến ta rất không vui.
Ta lập tức chống nạnh bảo vệ hắn:
“Thế thì sao? Chúng ta tình nguyện ở bên nhau, đến lượt tên yêu quái như ngươi phản đối sao?”
Gân xanh trên trán hắn ta nổi lên, chỉ vào Thôi Đàn tức đến toàn thân run rẩy:
“Bảo sao ta vào phủ Tiết gia không được, chắc chắn là do ngươi ở bên trong quấy phá.”
Ta lắc cánh tay Thôi Đàn:
“Người này có thù oán gì với chàng không? Hình như đầu óc có chút vấn đề.”
Hắn mỉm cười gật đầu:
“Có mối thù không đội trời chung.”
Đứa trẻ đáng ghét đó bắt đầu khóc lóc đòi xem đèn.
Một tay thằng bé kéo nữ nhân kia, ánh mắt đầy oán hận nhìn ta:
“Cho dù ngươi giả bệnh hay học theo Bùi tỷ tỷ thì cha và ta cũng sẽ không thích ngươi.”
“Ngày thường ngươi quản thúc không cho ta chơi đùa, hôm nay còn ngăn cản ta xem đèn, ta hận ngươi chết đi được!”
“Ta muốn Bùi tỷ tỷ làm mẹ của ta, ta không có người mẹ như ngươi!”
Khuôn mặt nữ nhân đỏ bừng vì xấu hổ, e thẹn liếc mắt nhìn Tạ Lăng.
Nàng ta vẫn không quên đưa tay che miệng đứa trẻ lại.
Thôi Đàn nắm chặt tay ta trong chốc lát.
Ta vốn không có cảm tình gì với loại trẻ con ngang ngược này.
Ta nhanh nhẹn cúi xuống nhặt hòn đá nhỏ trên mặt đất rồi ném về phía đầu thằng bé.
Còn không quên nhặt một hòn đá lớn hơn, ném về phía tên Tạ Lăng kia.
Tiếc là hòn đá lớn không trúng đích, chỉ nện xuống trước chân hắn ta.
Hồi nhỏ ta thường trèo cây nhặt trứng chim, cái gì cũng làm được.
Lâu rồi không nghịch ngợm, xem ra công phu trên tay đã thụt lùi rồi.
Đứa trẻ khóc rống lên như sấm.
Ta kéo tay Thôi Đàn, nhanh chóng nháy mắt với hắn:
“Chạy!”
Tà váy tung bay như hoa rơi, hòa vào vạt áo trắng của hắn.
Pháo hoa trên không trung nở rộ màu vàng đỏ rực rỡ rồi thổi bay những ngôi sao như mưa.
Giữa dòng người đông đúc, chúng ta đứng cạnh nhau trên cao ngắm nhìn hàng nghìn ngọn đèn tung bay trong gió.
Hắn cúi người đưa một chiếc trâm ngọc đến trước mặt ta.
Ngọc tốt vô cùng, nhìn qua đã biết không phải vật tầm thường.
“Đây là cái gì?”
Vừa hỏi xong thì mặt ta đã đỏ bừng.
Hôm nay là Thất tịch, trước đó hắn đã tặng ta đèn cá, giờ lại tặng ta trâm cài.
Rõ ràng là vật đính ước.
Ánh sáng trên bầu trời chiếu vào mắt hắn, ta cúi mày đưa một chiếc khăn tay vào tay hắn.
Không màng đến lễ nghĩa e thẹn, chỉ không muốn bỏ lỡ tâm ý của hắn.
Núi nhỏ trùng điệp, đầu cành đậu khấu.
Góc khăn thêu một cái tên:Trùng Sơn.
Chính là tên tự của hắn.
9
Mắt Thôi Đàn đỏ hoe.
Ký ức của chúng ta không hẹn mà cùng nhau kéo trở về quá khứ.
Gió tháng ba thổi nhẹ nhàng.
Mưa xuân lất phất, chúng ta chèo thuyền trên Tây Giản.
Ta buồn chán giẫm chân xuống làn nước biếc, những gợn sóng tung tóe làm ướt y phục của hắn.
Hắn không giận, ngược lại còn chăm chú nhìn cuốn sách trên tay, nhìn không chớp mắt.
Ta bỗng thấy có chút chán nản, cáu kỉnh đè tay lên sách từ phía sau, đầu ngón tay nhuốm một chút mực.
“Sao chàng không nhìn ta?”
Hắn quay mặt nhìn ta, trong đôi mắt có ánh sáng trời và bóng mây.
Môi mỏng rõ ràng là đường cong lạnh lùng nhưng lại phảng phất màu hồng nhạt.
Ta như bị quỷ ám mà hôn lên.
Một nụ hôn nhẹ như bông.
Thôi Đàn nhướng mắt, thản nhiên nhìn ta, trong mắt không chút gợn sóng.
Trong lòng ta dâng lên nỗi bực bội và vô cùng xấu hổ:
“Trong truyện viết về nụ hôn, có phải là như vậy không? Ta không rõ nên chỉ muốn thử xem...”
Hắn nắm lấy vai ta, lại áp môi lên.