Chương 6 - Rơi xuống vực sâu

Thôi Đàn biết ta lo lắng để lại sẹo, đã mất công mất sức xin từ trong cung một lọ ngọc cơ cao.

Nhưng ta vẫn để lại sẹo.

Đúng vào dịp Thất Tịch, Thôi Đàn mời ta đi thả đèn.

Ta vì vết sẹo này mà buồn bực, không muốn đi ra ngoài.

Thôi Đàn lại đưa cho ta một chiếc khăn quấn trán, trên đó treo tua rua chuỗi ngọc lưu ly, vô cùng tinh xảo.

Khi ta đeo lên, qua gương đồng chạm phải ánh mắt của Thôi Đàn.

Hắn mỉm cười nhìn ta, hai bên nhìn nhau, không tự chủ được mà đỏ mặt.

Hàng nghìn ngọn đèn hoa đăng bay qua đầu cành liễu.

Thôi Đàn mua mấy ngọn đèn hoa đăng rồi bảo ta đợi hắn dưới vòm cầu.

Hắn vừa đi, ngọn đèn hoa đăng ta đặt sau lưng đã bị một người đá đổ.

Ta tức giận quay lại:

“Ngươi mau đền đèn cho ta!”

Nam nhân lạ mặt sau lưng đang khoác tay một thiếu nữ.

Ta nhìn kỹ đứa trẻ mà hắn dắt theo, thì ra chính là đứa trẻ hôm đó.

Đứa trẻ đáng ghét đó trợn tròn mắt, mặt đỏ bừng:

“Ngươi… sao ngươi lại ở đây?”

Nói rồi định đến kéo tay áo ta:

“Ai cho phép ngươi ra ngoài như thế này, ngươi có biết xấu hổ không, về nhà ngay cho ta!”

Ta cố tình chọc tức thằng bé:

"Sao nào, cho phép cả nhà các ngươi tay trong tay đi dạo, không cho phép ta và người yêu gặp nhau à?

“Đứa trẻ này thật vô lễ, đáng ghét thật.”

Nghe thấy chữ "Người yêu", nam nhân bên cạnh đột nhiên sa sầm mặt mày.

Hắn ta hất tay nữ nhân bên cạnh ra, túm lấy cổ tay ta:

“Tiết Khấu, ngươi đừng ở đây giả điên giả dại.”

“Ta còn chưa chết đâu mà ngươi đã thành đôi thành cặp với hắn rồi sao? Ngươi có còn để ta vào mắt không!”

Ta tức giận cố giãy giụa nhưng cổ tay bị hắn ta bóp chặt đến đau nhức.

Ta lập tức nổi giận, chân dẫm thật mạnh lên chân hắn ta:

“Tên xấu xa này ở đâu ra, dám động tay động chân với cô nãi nãi, xem ta có dẫm chết ngươi không?”

Người đó buông tay ta ra.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào mặt ta, như thấy chuyện gì không thể tin được, ngây người ra.

Trong lúc giằng co, chiếc khăn trên trán đã rơi xuống đất.

Hắn ta nhìn thấy vết sẹo trên trán ta, vừa như hối hận vừa như áy náy đưa tay ra chạm vào:

“Nàng còn đau không? Ta không cố ý.”

Nhưng lại bị nữ nhân bên cạnh cắt ngang, nàng ta sợ sệt nói với ta:

“Tỷ tỷ đừng giận ta nữa, muốn đánh thì đánh ta, đừng đánh Tạ lang.”

Ba người này làm ta phiền muốn chết.

“Ta có quen ai trong số các ngươi sao? Đá đổ đèn của ta rồi còn nói năng lung tung.”

Tên họ Tạ kia như bừng tỉnh.

Ánh đèn hoa đăng phản chiếu trong mắt hắn ta, hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta, cẩn thận hỏi:

“Nàng thật sự mất trí nhớ rồi sao?”

Giọng nói hơi run rẩy.

Ta nheo mắt cảnh giác nhìn hắn ta.

Trước đây người này có quen biết ta sao?

Đứa trẻ bên cạnh bĩu môi:

“Cha, con đã nói là nàng ta giả vờ rồi, cha và Bùi tỷ tỷ mau đưa con đi xem đèn đi, muộn nữa là không kịp rồi.”

Người nam nhân họ Tạ tiến lên hai bước, mím môi nói:

“Nàng giận ta vì đã đưa Bùi nương về phủ nên mới làm loạn như vậy sao?”

“Ta và Bùi nương cũng không vượt quá giới hạn, nàng theo ta về đi. Cả đời này của ta, vị trí  chính thê chỉ có mình nàng thôi.”

Ta vội vàng hất tay hắn ta ra, lùi lại hai bước:

“Ngươi bị điên à? Bản cô nương mới không thèm cái vị trí chính thê chó má của ngươi.”

Nhưng trong lòng ta lại có chút sợ hãi.

Ta muốn đẩy người cản trở trước mặt mình ra để đi tìm Thôi Đàn nhưng lại không biết nên chạy về hướng nào.

Trong lúc do dự, sau lưng truyền đến một tiếng gọi lớn:

“Khấu Khấu!”

Thôi Đàn mặc một thân áo trắng, như thể nhuộm đẫm ánh trăng.

Hắn đứng ở đầu ngõ không xa.

Trên tay cầm một chiếc đèn cá.

8

Giống như người trong bóng tối tìm thấy ánh sáng, ta nhấc váy chạy về phía Thôi Đàn.

Còn suýt nữa đâm sầm vào người hắn.

Hắn đưa tay ôm lấy ta, nhét chiếc đèn cá vào tay ta rồi nhẹ nhàng vỗ tay ta:

“Nàng đừng sợ, ta đến rồi.”