Chương 9 - Quý Phi Buông Xuôi Rồi

[ZHIHU] QUÝ PHI BUÔNG XUÔI RỒI (9/11)

Tác giả: Tiêu Bảo Quyển - 销宝卷

Editor: Mèo thích ăn Pate - /ᐠ。ꞈ。ᐟ\

_______________________

9.

Ta là Mãn Quý phi, sống ở Mỹ Mãn cung.

Mới đầu, khi thấy ta đến, người trong cung đều mang theo tâm tình phức tạp. Ngạc nhiên có, tò mò có, ghen tị có, phòng bị cũng có.

Ta đã không còn trẻ, còn lớn hơn Hoàng thượng 3 tuổi, cũng không được tính là xinh đẹp, hậu cung nhiều tuyệt sắc giai nhân như vậy, ta cũng không thể xếp vào hàng cao nhất được. Thân thế của ta cũng vô cùng thấp kém, ngay cả xuất thân từ một gia đình thanh bạch cũng không phải.

Nhưng vừa xuất hiện, ta đã trở thành phi tần đứng thứ hai chỉ sau Hoàng hậu, chiếm hết mọi sự sủng ái của Hoàng thượng.

Rất ít người biết về quá khứ của ta và Thần Lãng. Bọn họ chỉ cho rằng điều này thật phi lý. Thậm chí có người còn nói rằng ta là Khương Quý phi tái thế, đặc biệt đến để h.a.m h.a.i Hoàng hậu và Hoắc Thái sư.

Thần Lãng nghe được những tin đồn đó đã nghiêm trị vài người, làm kinh động đến hậu cung. Nhưng miệng lưỡi người đời đáng sợ, hoàng cung dù sao cũng là hoàng cung, ta và hắn đã không còn có thể sống chung giống như một đôi vợ chồng bình thường nữa.

Vì tôn nghiêm của Hoàng đế, cũng để không bị người ta soi xét hay công kích, ta cần phải học cách để trở thành một phi tử đúng nghĩa.

Bài học đầu tiên, ta học được cách hành lễ với hắn.

Lần đầu tiên khi ta quỳ xuống trước hắn, cung kính nói “Nô tì tham kiến Hoàng thượng”, cảm giác cực kỳ mất tự nhiên.

Quan hệ giữa chúng ta, rốt cuộc đã không còn như trước. Hắn là quân, ta là thần. Hắn ở trên, ta ở dưới. Ta trở thành kẻ lệ thuộc vào hắn, trở thành tùy tùng, trở thành đồ vật của hắn.

Hắn vội vàng đi tới nâng ta dậy, ta nhìn ra được hắn cũng rất xấu hổ.

Trong gia yến cung đình, ta không thể ngồi bên cạnh hắn, cùng hắn ngồi trên bàn ăn. Ta ngồi phía dưới, còn phía trên là Hoàng hậu. Ta không những phải quỳ gối trước Hoàng đế, còn phải quỳ gối trước cả Hoàng hậu.

Thái độ của Hoắc Hoàng hậu đối với ta, từ đầu đến cuối đều vô cùng lạnh nhạt. Nàng kiêu căng giống hệt phụ thân nàng, bọn họ đều không thèm đặt ta vào trong mắt.

Cũng may nàng không gây khó dễ cho ta.

Cho đến một lần, ta phạm phải điều tối kỵ.

Ngày hôm đó ta rảnh rỗi đến mức nhàm chán, thuận tay lục lọi mấy đống đồ cũ lại tìm thấy chiếc váy đỏ trước đây Thần Lãng tặng ta.

Sau nhiều năm, nó vẫn còn tươi đẹp như mới.

Nhớ lại năm đó, ta mười bảy tuổi, như một nụ hoa được mưa sương thấm đẫm, nở rộ một cách tinh tế và xinh đẹp. Đó từng là cảnh tượng kinh diễm nhất trong cuộc đời ta.

Ta đột nhiên trở nên hào hứng, thay bộ váy, vui vẻ đi tìm Thần Lãng, muốn tạo cho hắn một bất ngờ nhỏ.

Trên đường, không ngờ lại gặp được Hoắc Hoàng hậu.

Nàng lập tức thay đổi sắc mặt, hét lớn: “Thật to gan!”

Ta không hiểu chuyện gì xảy ra.

Sau đó, ta mới biết được, ở trong cung, chỉ có Hoàng hậu mới được phép mặc màu đỏ.

Mặc dù ta là Quý phi, cũng chỉ được phép mặc màu hồng hay hồng phớt.

Ta phạm phải điều kiêng kị, vượt quá giới hạn lễ nghi. Đối với Hoàng hậu mà nói, là ngang nhiên thách thức địa vị của nàng.

Nàng bám lấy nhược điểm này của ta, bắt đầu làm lớn chuyện, khiến mọi người trong hậu cung và triều đình đều biết.

Những lời đồn đãi hoang đường cũng bắt đầu xuôi theo chiều gió: Mãn Quý phi chính là Khương Quý phi tái thế, âm hồn của Khương Quý phi lại tiếp tục gây tai họa.

Trên vương triều.

Những lời ác ý về ta ùn ùn kéo tới. Hậu cung xa lánh ta, các triều thần nguyền rủa ta, dân gian sáng tác ra những bài ca dao để chế giễu ta.

Ngay cả Khương Quý phi đã bị tuẫn táng cũng vì ta mà chịu liên lụy. Hoắc Thái sư sai người đem thi thể của nàng ra khỏi lăng tẩm của Võ Tông đế, trên thi thể dán bùa chú, thi hài bị đem đốt thành tro bụi.

Thậm chí, ngay cả đứa con bị đày sang phiên bang của Khương Quý phi cũng bị cưỡng ép phải t.u. s.a.t.

Chỉ là một chiếc váy đỏ ta mặc, nhưng lại có thể làm dấy lên một hồi tinh phong huyết vũ.

Từ đầu đến cuối, Hoàng đế Thần Lãng đều bênh vực ta.

Hắn vì ta mà xảy ra tranh cãi, vì ta mà phải chịu đựng áp lực từ phía Hoàng hậu và các đại thần. Ngay cả khi ta đang ở trên đầu sóng ngọn gió, hắn vẫn triệu ta thị tẩm hằng đêm để thể hiện thái độ của mình.

Cho đến một ngày, buổi tối hôm ấy trời hanh khô lại nhiều gió, một đám cháy không rõ nguồn gốc bùng lên trong hoàng cung.

Nơi bị cháy, chính là Đông Cung.

Hai mươi năm trước, Đông Cung từng bị lửa lớn thiêu rụi. Sau này được sửa chữa lại từ đầu nhưng vẫn chưa từng có người ở. Hiện giờ trận hỏa hoạn này xảy đến vô cùng kỳ lạ.

Đêm nay, Hoắc Thái sư lại dẫn tất cả các triều thần quỳ gối trước cửa cung, lặng yên không nói một lời.

Khương Quý phi làm rối loạn triều chính hơn mười năm, bức c.h.e.t Hoàng hậu, lại hại cả nhà Thái tử c.h.e.t trong biển lửa. để lại vết sẹo quá lớn, đến nỗi sử quan cũng không biết nên ghi chép lại thế nào. Đã hơn mười năm kể từ khi tân đế kế vị, mọi người đều lo sợ rằng sẽ có một Khương Quý phi khác xuất hiện, sự hỗn loạn dưới triều đại Võ Tông đế sẽ một lần nữa tái diễn.

Trận đại hỏa này ở Đông Cung, giống như là lời cảnh báo của trời cao tới thiên tử.

Sau khi trận đại hỏa được dập tắt, Thần Lãng quỳ trước đống đổ nát thật lâu.

Ta đứng ở phía xa nhìn hắn. Tấm lưng cao lớn của hắn trong bộ long bào rộng rãi, trông thật buồn bã, cô liêu.

Tai họa năm ấy, việc những người thân của hắn phải táng mình trong biển lửa, nhất định đã khiến hắn cả đời khó lòng nào quên được. Tận mắt nhìn những người ruột thịt của mình cố gắng vùng vẫy trên bờ vực sinh tử, hắn đau đến tê tâm liệt phế, đau đến không chịu đựng nổi, nhưng cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn.

Ta có thể hiểu được tâm trạng của hắn. Mẫu thân ruột của ta, nàng cũng là bị thiêu c.h.e.t. Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chìm trong ánh lửa đỏ rực, chạy như điên, la hét, kêu gào thảm thiết, cuối cùng ngã xuống đất không dậy nổi, biến thành một cục than cháy xém. Năm ấy, ta bảy tuổi.

Sau khi ngọn lửa được dập tắt, gió mạnh nổi lên, kèm theo tuyết rơi khiến mọi chuyện càng trở nên kỳ lạ.

Ta cầm ô che lên đỉnh đầu Thần Lãng, “Hoàng thượng chúng ta trở về thôi.”

Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng nhìn ta. “Rốt cuộc trẫm đã làm sai điều gì, ngay cả ông trời cũng muốn trừng phạt trẫm?”

Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời hắn: "Có lẽ tội lỗi lớn nhất của chàng là đã trở thành hoàng đế còn yêu một nữ nhân một cách trắng trợn như vậy."

Hắn vô cùng hoang mang.

“Rõ ràng, từ nhỏ đến lớn ta đều yêu nàng như vậy. Vì sao hiện tại điều này lại trở thành tội lỗi………..”

“Bởi vì bọn họ bị Khương Quý phi dọa sợ nha.” Ta cười khổ, “Bọn họ nói, ta cực kỳ giống Khương Quý phi năm đó. Xuất thân đê tiện, không còn trẻ cũng không có nhan sắc, vậy mà bằng một cách thần kỳ lại có thể độc chiếm thánh sủng, mê hoặc Hoàng đế đến thần hồn điên đảo, không phải yêu quái thành tinh thì cũng là một con quỷ cái……..”

“Nàng không phải yêu quái, cũng không phải ma quỷ. Nàng là Bồ Tát đã cứu ta ra khỏi bãi tha ma, không có nàng, sẽ không có ta ngày hôm nay.”

Chúng ta dìu nhau, cầm ô bước đi trên con đường hoàng cung trơn ướt.

Hồi nhỏ, sau khi bị thương vì chạy đi trộm cắp bên ngoài, chúng ta cũng đều dìu nhau về nhà như vậy.

Trở về Mỹ Mãn cung, trời đã về khuya. Chúng ta ôm lấy nhau thật chặt, một khắc cũng không tách rời.

Ta cảm giác được, đây có lẽ là đêm cuối cùng chúng ta ở bên nhau.

Hắn hôn ta rồi kề sát bên tai ta, nói: “Nương tử, xin nàng, hiện tại chịu khó chịu uất ức, nàng cho ta thêm chút thời gian, chờ ta hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của Hoắc Thái sư, diệt sạch Hoắc gia. Khi ta không còn bị bất kỳ kẻ nào điều khiển, chúng ta mới có thể ở bên nhau thật tốt.”

Ngày hôm sau, khi hắn rời giường chuẩn bị lên triều, ta lại phát hiện vạt áo choàng của hắn bị rách. Ta định sai cung nữ mang một bộ y phục mới đến, hắn nói không cần, muốn ta khâu lại giúp hắn.

Trước đây, khi y phục của hắn bị rách, đều là do ta khâu lại giúp hắn như vậy. Ta sẽ khâu lại những vết rách, vá lại rồi nối lại tay áo… Nếu không có ta, chắc hắn đã trần truồng mà lớn lên rồi. Haha.

Y phục bây giờ cũng không còn thiếu thốn như trước, nếu sờn thì có thể thay cái khác.

“Nàng khâu từ từ thôi, ta muốn ở cùng nàng thêm một lúc.” Hắn nói.

Mũi ta trở nên chua xót. Vậy ra, đây là khoảng thời gian cuối cùng chúng ta có thể ở chung.

Ta khâu hết sức cẩn thận, tâm trọng lại hoảng hốt không thôi. Động tác trên tay không ngừng chuyển động nhưng trong lòng tràn ngập luyến tiếc.

Vì vậy mà, cuối cùng ta đã quên tháo kim ra.

Lúc rời đi, hắn quay đầu lại nhìn ta một cái. Khóe miệng cong cong mang theo ý cười nhưng khóe mắt cụp xuống, không hề mang theo niềm vui.