Chương 10 - Quý Phi Buông Xuôi Rồi

[ZHIHU] QUÝ PHI BUÔNG XUÔI RỒI (10/11)

Tác giả: Tiêu Bảo Quyển - 销宝卷

Editor: Mèo thích ăn Pate - /ᐠ。ꞈ。ᐟ\

_______________________

10.

Ta thất sủng rồi.

Bởi vì ta vô tình bỏ quên chiếc kim trên y phục của Hoàng thượng, để kim đâm vào đầu vú của người.

Vốn dĩ cũng không phải thương tích gì lớn, nhưng hắn lựa chọn phớt lờ ta, không đến gặp ta nữa.

Mất đi sự sủng ái của Hoàng đế, ta ngã xuống rất nhanh.

Hậu cung ai ai cũng khinh thường ta ra mặt, trong sáng ngoài tối u.c h.i.e.p. ta. Hoắc Hoàng hậu cũng bắt đầu oán giận trả thù, phạt bổng lộc của ta, cắt xén cung nhân của ta, còn bắt ta quỳ gối từ sáng sớm tới khi chiều tối.

Thực ra những điều này đối với ta cũng không quan trọng, ta đã muốn sống an ổn, nhưng trước khi được an ổn ta phải ra vẻ muốn đấu tranh một chút, vờ như muốn xoay chuyển tình hình. Ta muốn tìm Hoàng thượng để nhận lỗi. Ta chép 10,000 lần Kinh thư sám hối, đứng ngoài tẩm điện của hắn dập đầu tạ lỗi, dập đến khi trán nứt toác. Dập đầu đến ngày thứ ba, một mẩu giấy bị vo tròn được ném ra ngoài cửa sổ, ta nhặt lên nhìn, trên mặt giấy viết:

“Nương tử ngốc, tấm lòng thành của nàng ta đã nhận được, cầu xin nàng đừng dập đầu nữa, lòng ta đau muốn c.h.e.t, ta không cho phép nàng dập đầu nữa. Mau trở về đi, ngoài trời tuyết đang rơi. Hôn nàng, yêu nàng, nhớ nàng.”

Một đêm trời đổ tuyết lớn.

Buổi sáng hôm sau, cảnh vật ngập trong sắc trắng. Trông thật là đẹp mắt.

Ta rửa mặt thật kỹ, chải tóc cho thật mượt, trang điểm rực rỡ tinh xảo. Ta nên mặc bộ y phục nào bây giờ? Ta cầm lấy chiếc váy đỏ Vân Nam kia.

Mẫu đơn sẽ không nở rộ trong ngày tuyết rơi vì vậy ta lại càng muốn nở rộ một lần.

Ta mặc một thân váy đỏ, đi chân trần, đứng trên tuyết khiêu vũ một điệu. Cung nhân nhìn thấy, trên mặt đều là vẻ đang nhìn một kẻ ngốc, đứng ở một bên, nhỏ giọng nói “Mãn Quý phi có phải bị đ.i.e.n rồi không?”

Động tĩnh càng lúc càng lớn, cuối cùng đến tai Hoắc Hoàng hậu.

Nàng nghĩ ta không nhớ tới lần giáo huấn trước vẫn tiếp tục mặc bộ váy đỏ, vẻ mặt vừa khinh m.i.ệ.t vừa căm hận, gọi người bắt ta lại.

“Ai dám động vào bản cung!” Ta lớn tiếng quát, “Bản cung là Khương Quý phi.”

Những người nghe thấy, đều cảm thấy ngỡ ngàng.

Hoắc Hoàng hậu cười lạnh, “Giả thần giả q.u.ỷ., bản lĩnh thật kém cỏi.”

Ta bước tới trước mặt nàng, khẽ nói: “Hoắc Tiểu Mãn, ta muốn gặp Thái sư đại nhân.”

Mắt hạnh của nàng trợn lên: “Ngươi, ngươi làm sao biết được…”

Đúng rồi, làm sao ta biết được nhũ danh của nàng?

Thật khéo, nhũ danh của nàng cũng là Tiểu Mãn, nhưng là trước khi nàng 7 tuổi. Sau 7 tuổi, sẽ không còn ai gọi nàng như vậy nữa. Ngay cả Hoàng Thượng cũng không biết, Hoàng hậu đã từng có nhũ danh là Tiểu Mãn.

Mà ta lại biết.

Có thể nói, chuyện gì m.a. q.u.y. cũng biết.

Ta thấp giọng nói: “Ta là Khương Quý phi, ta muốn gặp Thái sư, nếu không, linh hồn ta sẽ á.m. lấy ngươi, khiến ngươi ngày đêm không được an ổn. Còn có, trận hỏa hoạn ở Đông Cung vào đêm đó, hẳn là do ngươi làm phải không?”

Sắc mặt ta trắng bệnh, môi đỏ như m.á.u., tóc đen tuyền kết hợp cùng bộ váy đỏ diêm dúa, đứng chân trần trên nền tuyết với ánh mắt u ám lạnh như băng.

Hoắc Hoàng hậu liên tục lùi về sau, “Ta sẽ gọi cha ta đến, gọi hắn tới thu thập ngươi…”

Ta xoay người rời đi, chỉ để lại một câu: “Tối nay giờ Tý, ta ở Mỹ Mãn cung chờ Thái sư.”

Giờ Tý, ánh trăng mịt mờ, gió thổi mạnh, thích hợp để m.a. q.u.ỷ. lộng hành.

Hoắc Thái sư đơn thương độc mã tới, quả là một người dũng cảm.

Ta một thân váy đỏ, ngồi trong điện chờ hắn.

Trong điện ánh nến sáng rực, trong không khí còn tản ra mùi của cây tùng.

Thái sư bước đến gần, cúi xuống nhìn ta, “Mãn Quý phi, bây giờ ngươi không cần giả thần giả q.u.ỷ. nữa, nói đi, vì sao lại muốn gặp ta?”

Ta ngẩng đầu, u oán nhìn hắn, “Đại nhân, ta là Tuyết Nhi đây, ngài không nhận ra ta sao?”

Thân thể Hoắc Thái sư run rẩy, con ngươi co lại. “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Nước mắt ta chảy ồ ạt, túm chặt ống tay áo hắn, bắt lấy cánh tay hắn, “Ta là Tuyết Nhi đây, lúc ta chết thật thảm hại nha, đại nhân, thật thảm nha…”

Hắn không đẩy ta ra, tùy ý để ta ôm hắn, quấn quít lấy hắn. Một lúc lâu sau, hắn nói: “Ngươi không phải Tuyết Nhi, ngươi là con gái của nàng, Tiểu Mãn.”

“Phụt, hahaha…” Ta thật sự không nhịn được cười, “Hóa ra phụ thân vẫn còn nhớ rõ ta cơ đấy.”

Hắn thở dài, “Hóa ra ngươi vẫn còn sống, thảo nào ta cảm thấy ngươi nhìn có chút quen mắt…”

“Có phải phụ thân hy vọng ta c.h.e.t rồi không? Không, căn bản ngươi không quan tâm ta sống hay c.h.e.t. Ta là con do một tiện thiếp sinh ra, sinh ra đã là tiện nhân, không xứng có được niềm yêu thích của ngài.”

“Mấy năm này là vi phụ bạc đãi ngươi. Nói đi, ngươi muốn cái gì?”

“Ngài còn nhớ rõ năm đó, ta và ngài cùng làm một giao dịch không? Ta buông bỏ hậu vị, ngài đáp ứng ta hai điều kiện. Việc thứ nhất ngài đã thực hiện, việc thứ hai, là phải cho ta một đồ vật tương xứng.”

“Phải, ta nhớ rõ. Vậy ngươi muốn đồ vật nào?”

“Ta muốn, ta muốn…” Ta cân nhắc, bất chợt cười khà khà, “Ta muốn m.a.n.g của ngài.”

Cùng lúc đó, ta vung tay áo, làm đổ giá nến. Ngọn nến rơi xuống mặt đất, bập bùng một chút rồi lan ra thật nhanh.

Mỗi một tấc trên điện đều đã bị ta đổ dầu cây tùng lên, gặp lửa liền cháy.

Chờ đến khi Hoắc Thái sư nhận ra thì đã quá muộn.

Vừa rồi lúc ta ôm lấy hắn đã tranh thủ thắt nút buộc chặt vạt áo của hắn vào vạt áo của ta. Nếu hắn muốn chạy ra ngoài, ta chỉ cần dùng sức túm chặt. Thế lửa càng lúc càng lớn, dần vây quanh chúng ta.

“Ngươi có biết nương ta trước khi chết đau đến mức nào không? Ngươi cũng nếm thử một chút, trải nghiệm cảm giác của nàng đi!” Ta vui vẻ cười lớn.

Mẫu thân của ta, tên là Tuyết Nhi, là một nữ nhân thanh thuần như tuyết. Nàng là thiếp của phụ thân ta. Khi còn nhỏ, trong ấn tượng của ta, hàng tháng phụ thân sẽ đến phòng mẫu thân ta một hai lần. Lúc vui vẻ, hắn cũng sẽ chơi cùng ta vài lần.

Khi ta khoảng bốn năm tuổi, ta trở nên hiểu chuyện, mới nhận ra phụ thân không hề coi trọng ta. Ta chỉ là một trong rất nhiều đứa con của những người vợ lẽ của hắn, đứa con duy nhất mà hắn coi trọng chỉ có con do đích thê sinh ra.

Quản sự trong phủ cũng thường xuyên dạy bảo chúng ta, con đích con thứ khác biệt, công tử tiểu thư của vợ cả mới là chủ tử, dặn chúng ta phải cung kính nghe lời họ.

Phụ thân ta có rất nhiều thiếp thất, mẫu thân của ta nằm trong số đó cũng không có gì nổi bật. Tuy rằng nàng dành cho cha ta tình cảm dạt dào, mỗi ngày đều nhắc tới cha ta nhưng nàng cũng chưa từng giành được tình cảm tương xứng, ngay cả được tôn trọng cũng không có.

Vui vẻ thì sủng nàng vài lần. Mất hứng thì tùy ý đ.a.n.h c.h.ử.i. nàng.

Đối với cha ta mà nói, thiếp thất chính là món đồ chơi, thích thì có thể đùa giỡn bỡn cợt, không thích thì sẽ dùng tay đ.ậ.p nát, vứt qua một bên. Thậm chí có thể coi như lễ vật mà tặng cho người khác.

Có một lần, trong nhà mở đại yến chiêu đãi khách, có một vị khách quý coi trọng mẫu thân ta, muốn thỉnh cầu cha ta. Cha ta lại không hề do dự mà đồng ý.

Mẫu thân ta liều c.h.e.t không tuân theo. Cha ta nổi giận, hắn đã uống rất nhiều rượu, hai mắt đỏ bừng, khách khứa rời đi, hắn liền mang nàng ra đ.á.n.h đ.ậ.p, chưa hả giận, hắn còn cầm chuôi đèn đ.á.n.h. nàng, t.h.i.eu. đi mái tóc dài của nàng

Mẫu thân ta hoảng sợ kêu gào, vội vàng dập lửa trên tóc, lửa lại lan ra y phục của nàng. Nàng nhìn xung quanh cầu cứu, cha ta lại cảnh cáo hạ nhân: “Không ai được phép cứu nàng ta!” Sau đó liêu xiêu, loạng choạng, rời đi…

Cả người nàng rất nhanh đã bắt lửa, cố gắng chạy loạn khắp nơi, giãy dụa, lăn lộn, k.e.u. r.e.n. Cuối cùng không còn phát ra tiếng nữa, chỉ nằm lặng lẽ trong đống lửa, c.h.á.y đến khi không còn hình dáng rồi điêu tàn thành tro bụi.

Mà ta, bị nhốt trong buồng, xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy hết thảy mọi chuyện.

Ngày hôm sau, cha ta tỉnh rượu, cảm thấy việc mình làm có phần quá tay…, liền sai người a.n. t.á.n.g cho mẫu thân ta. Từ nay về sau không bao giờ nhắc đến nữa.

Sau đó, thật kỳ lạ, hắn sửa lại nhũ danh cho đích nữ của mình. Đích nữ của hắn, sinh cùng năm cùng tháng với ta, chúng ta cùng sinh vào tiết tiểu mãn, nhũ danh đều gọi là Tiểu Mãn. Từ bé đến lớn người trong phủ đều quen gọi nàng là Mãn tiểu thư, gọi ta là Mãn tiểu tỳ. Bộ dáng của chúng ta có chút tương đồng.

Giống nhau như vậy là do bọn ta là tỷ muội, nhưng mà bọn ta, một người là đích một người là thứ, một kẻ từ nhỏ đã đứng trên trời cao, một kẻ chìm trong vũng bùn không thể trở mình.

Hiện giờ nhớ lại, cha ta sửa lại tên của đích nữ tránh cho nàng trùng tên với con gái của Tuyết Nhi, cũng là vì cảm thấy chột dạ và cắn rứt lương tâm.

Vài ngày sau, ta chạy trốn khỏi nhà.

Khi đó, cha ta còn chưa phải Thái sư, ta cũng không còn nhớ rõ hắn tên là gì. Sau này, một mình ta lưu lạc ở bên ngoài, mỗi ngày đều lo lắng tìm cách tự nuôi sống bản thân, mọi chuyện trong quá khứ dần trở nên phai nhạt. Ta đã quên đi cha ta, cũng quên đi nương ta.

Có một số việc, nếu ngươi không chịu quên đi, sẽ không thể nào sống sót.

Ta tê liệt mà sống qua ngày, cho đến khi gặp được Thần Lãng.

Hắn là buổi sớm tinh mơ rực rỡ, là tia nắng mặt trời sáng lạn của ta. Hắn là đồng bọn, là người thân cũng là thiếu niên lang mà ta yêu nhất trong cuộc đời này.

Nhưng ánh sáng duy nhất ấy, vẫn là bị cha ta cướp đi mất.

Lúc đến nhà tranh đón Thần Lãng, hắn không nhận ra ta, nhưng ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra hắn.

Điều này cũng là lẽ thường thôi. Hắn chưa từng thay đổi, chỉ là trông già hơn một chút. Mà ta thiếu nữ 18 đã thay đổi vô cùng lớn, không hề có điểm tương đồng so với trước đây. Huống chi, ta chỉ là thứ nữ mà hắn không coi trọng, đại khái hắn cũng không nhớ mình đã từng sinh ra một nữ nhân như ta.

Lúc ấy, ta muốn cầm con d.a.o. phay xông lên lấy m.a.n.g. của hắn để báo thù cho mẫu thân ta.

Nhưng ta nhịn, vì Thần Lãng.

Lúc hắn tới gặp ta ở trong cung, nói ta là tiện thiếp, ta lại càng muốn lấy m.a.n.g. của hắn, nhưng ta vẫn nhịn, vì Thần Lãng.

Hắn đem con của vợ cả dâng cho Thần Lãng làm Hoàng hậu, ta càng muốn lấy m.a.n.g. của hắn nữa, nhưng ta lại nhịn, vì Thần Lãng.

Thần Lãng nói thuốc ta uống là tị tử dược, ta liền đoán được đây là chuyện tốt mà phụ thân ta làm. Hắn sợ ta sinh được một đứa con sẽ dùng nó để trói buộc Hoàng đế, liền lén lút đem ôn dương dược của ta đổi thành tị tử dược.

Ta một lần nữa nhẫn nhịn, đều là vì Thần Lãng.

Thần Lãng còn chưa trưởng thành, đế vị của Thần Lãng còn chưa được củng cố, Thần Lãng còn cần đến sự phò trợ của Thái sư… Chỉ đến khi Thần Lãng thật sự không còn lệ thuộc vào người khác, mà Thái sư lại trở thành trói buộc của hắn, làm vật cản trên con đường hoàng quyền của hắn, ta mới dám hạ thủ.

Nhất định ta phải xuống tay. Hắn đã cướp mẫu thân của ta, lại cướp cả trượng phu của ta. Ta phải làm thiếp của người ấy, ta không muốn làm thiếp, ta phải đường đường chính chính làm đích thê. Đứa con của ta không phải con của vợ lẽ, chúng ta không phải kẻ hèn hạ mặc người khác d.ẫ.m đ.ạ.p., chúng ta là những người có tôn nghiêm…

Từ nhỏ trốn thoát khỏi ngôi nhà kia, ta tự do mà sống, cố gắng bảo vệ hạnh phúc dưới mái nhà tranh ấy. Kết quả là tất cả đều bị người gọi là “phụ thân” kia phá hủy toàn bộ.

Quãng đời còn lại của ta, đều phải tranh đoạt nam nhân với nữ nhân khác, cảm giác này ta không tiếp thu nổi, một khắc ta cũng không thể nhẫn nhịn nổi nữa.

Ta muốn độc chiếm Thần Lãng, nhưng mà ta không thể độc chiếm sự sủng ái của Hoàng đế.

Bọn họ đưa ta tới cuộc đời này, nhưng hoàn toàn không cho ta con đường sống!

Ta cố gắng dĩ hòa vi quý, cố gắng vùi sâu tâm niệm cùng hận thù. Ta và Thần Lãng đi đến tình cảnh như bây giờ, có lẽ hắn cũng sai mà ta cũng sai. Ta không đành lòng trách móc hắn nặng nề, chỉ có thể tự trừng phạt bản thân.

Ta đều dành cho Thần Lãng mọi sự dịu dàng, mềm mại, những thứ còn lại, chính là oán niệm đến c.h.e.t không buông.

Oán niệm này, cuối cùng biến thành một trận lửa lớn cháy hừng hực, đốt cháy chính bản thân ta, cũng khiến phụ thân ta phải c.h.e.t c.h.á.y cùng — kẻ c.h.e.t ch.á.y. này chính là trượng phu của mẫu thân ta!

Dù sao, hiện tại Thần Lãng đã không còn cần đến Thái sư. Thần Lãng 27 tuổi, Thái sư còn ở phía sau thao túng triều chính, thật sự khiến người ta chán ghét. Thần Lãng sợ ném chuột vỡ bình*, nhất thời không đấu lại hắn, vậy để cho ta ra tay đi. Ta sẽ dùng cách thức của riêng ta, thay hắn giải quyết chướng ngại vật cuối cùng trên con đường trưởng thành của hắn.

*Ném chuột vỡ bình chỉ muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại

Ngọn lửa vây quanh cha con ta. Hắn đau đớn kêu gào, vùng vẫy, giống như một con thú hoang. Mà ta, mặc bộ váy đỏ đẹp tựa như tiên, mỉm cười nhắm mắt lại, đây là sự thanh nhã cuối cùng trong cuộc đời của ta.