Chương 8 - Quý Phi Buông Xuôi Rồi

[ZHIHU] QUÝ PHI BUÔNG XUÔI RỒI (8/11)

Tác giả: Tiêu Bảo Quyển - 销宝卷

Editor: Mèo thích ăn Pate - /ᐠ。ꞈ。ᐟ\

_______________________

8.

Ngày tháng tiếp tục trôi qua, Thần Lãng ngày một trưởng thành cũng ngày một đổi thay.

Quá trình rèn luyện để trở thành một Hoàng đế hết sức tàn khốc, tính cách thiếu niên ngày nào trải qua tranh đấu trên triều đường dần dần bị mài giũa, bớt đi tính khờ dại trẻ con, dần trở nên cứng rắn, thâm trầm.

Đúng như ta dự liệu, trưởng thành theo năm tháng, nữ nhân trong hậu cung của hắn cũng dần tăng lên.

Hoàng hậu là người đầu tiên khiến hắn phá giới. Một khi có người thứ nhất, sẽ có người thứ hai, thứ ba, thứ tư.

Điều duy nhất không đổi thay chính là, hắn vẫn mãi mãi không muốn rời xa ta. Việc không muốn rời xa này, chứa đựng trong đó là tình yêu nồng nhiệt, là thói quen từ thuở nhỏ đến khi lớn lên, còn mang theo cả sự hổ thẹn sâu sắc.

Ta còn có thể làm gì được hắn đây. Là do ta nhượng bộ, dung túng hắn nên mới dẫn tới cục diện như ngày hôm nay. Ta chỉ có thể chấp nhận, không muốn tranh đoạt, cũng thuận theo hắn.

Năm ấy Thần Lãng 17 tuổi, Đại Hoàng tử ra đời, hắn được làm phụ thân.

Lại qua hơn nửa năm, một trai một gái cũng lần lượt được sinh ra.

Mà bụng của ta vẫn chưa hề có động tĩnh. Hắn vô cùng khẩn trương.

Ta hỏi hắn việc gì phải vội vàng như vậy, hiện tại hắn đã không còn thiếu con để nối dõi. Hắn dứt khoát nói thẳng: “Ta có một loại dự cảm, sớm hay muộn nàng cũng sẽ rời bỏ ta. Nếu chúng ta có một đứa con, ta có thể giữ nàng lại, nàng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta, cho đến khi sáu mươi, bảy mươi rồi tám mươi tuổi.”

Ta nói: “Chàng không cần phải lo lắng chuyện này, dù có con hay không, ta vẫn sẽ ở bên chàng, cho đến tận tám mươi tuổi.”

“Được, vậy ta sẽ nuôi nàng đến tám mươi tuổi.” Hắn cười nham hiểm rồi bế ta lên.

Thần Lãng 18 tuổi, tự mình chấp chính.

Tuy nói là tự mình chấp chính nhưng Hoắc Thái sư giờ đây lại nhân tẩu trà bất lương*, hắn vẫn còn nắm trong tay những công việc triều chính trọng yếu , Hoàng đế vẫn chỉ là một cái chân bị què.

*Xuất phát từ câu thành ngữ “Nhân tẩu trà lương” – 人走茶凉 (người xa trà lạnh; chén trà nóng mời khách, khách đi rồi, chén trà cũng trở nên lạnh; dùng để chỉ nhân tình đạm bạc, thế thái nóng lạnh). Tác giả thêm từ “不” thành “Nhân tẩu trà bất lương” mang nghĩa ngược lại chỉ người khách nhất quyết không chịu rời đi.

Sau khi tự mình chấp chính, Thần Lãng trở nên bận rộn hơn so với trước kia, hắn đến chỗ ta càng ngày càng ít, có khi một tháng mới đến một lần.

Hắn có đề cập qua vài lần, muốn đưa ta về cung, chính thức phong phi. Ta từ chối, hắn cực kỳ tức giận, phất tay áo bỏ đi, suốt hai tháng không tới gặp ta.

Ta biết, hắn không còn là thiếu niên từng tôn trọng ý kiến của ta nữa, hắn có tính khí của mình, hắn không thích bị người khác chống đối, hắn đã quen được mọi người bám lấy hắn, ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, cầu xin ân sủng của hắn.

Đến khi hắn trở lại, ta lại giả vờ đáng thương.

Hắn đỡ trán: “Ôi, ta thật không có cách nào bắt ép nàng cả.”

Ta cũng đỡ trán: “Ôi, ta thật lười biếng mà, không muốn đến chốn hoàng cung đầy rẫy thị phi chút nào, để cho ta tùy tiện ở đây đi mà, có được không.”

“Được rồi, được rồi.”

Lại qua hai ngày, Thần Lãng tới tìm ta, nhưng lại dẫn theo một đám thái giám và thị vệ.

Trước kia, hắn chưa từng hưng sư động chúng* như vậy, mỗi lần đều là lặng lẽ đến, lặng lẽ đi cũng không dám quấy nhiễu một cái cây hay ngọn cỏ nào.

*hưng sư động chúng nghĩa là huy động nhiều người làm việc nhỏ không đáng

Mà khí thế lần này, khiến mấy con chó hung dữ nhất trên phố cũng phải sợ hãi đến mức trốn vào góc nhà, run rẩy cụp đuôi.

Hắn không nói lời nào, trực tiếp để thái giám tuyên chỉ. Đoạn đầu toàn là mấy lời khách sáo dông dài, ta nghe cũng không hiểu. Chỉ bắt được một câu:

“........ phong Mãn Quý phi, ban thưởng Mỹ Mãn cung…………”

Sau đó, có mấy thái giám bắt đầu thu thập hành lý giúp ta, mời ta lên xe ngựa.

Ta không nói nên lời. Mới hôm kia còn khuyên bảo được hắn, sao hắn chưa gì đã lên cơn rồi? Lại còn trực tiếp phong ta làm Quý phi?

Ta nổi giận: “Để làm gì chứ? Ta đã nói ta không muốn tiến cung! Ta không thích hợp làm phi tử! Dù cao quý đến đâu ta cũng không làm!”

Vẻ mặt Thần Lãng hờ hững: “Không phải do nàng quyết định.”

“Vì sao lại như vậy? Chàng giải thích rõ cho ta đi? Không phải lúc trước chúng ta còn đang hòa hợp hay sao?”

“Ta không phải là người giải thích với nàng, mà nàng mới là người phải cho ta một lời giải thích.” Hắn chỉ vào bát canh thuốc còn sót lại trên bếp, “Đó là loại thuốc gì?”

Ta nói: “Đó là thuốc âm dương bổ khí, ta dùng để điều hòa thân thể.”

Thần Lãng cười lạnh: “Hôm kia trước khi rời đi, nàng vẫn còn chưa tỉnh ngủ, ta liền cầm một ít cặn thuốc về đưa cho thái y kiểm tra. Thái y kiểm tra, nói đây là cây thuốc Hà Tử, thường gọi là tị tử dược*.”

*thuốc tránh thai

Hắn dừng một chút rồi nói: “Trong hậu cung có mấy phi tần ta không thích, ta không muốn bọn họ có thai nên mới để bọn họ uống thuốc này. Còn nàng thì sao? Nương tử, nương tử của ta, là ai cho phép nàng uống tị tử dược?"

Ta không biết phải trả lời hắn thế nào.

“Nàng còn nhớ rõ chứ? Thật lâu thật lâu trước đây, chúng ta cùng mong mỏi một đứa con rơi xuống.” Hắn hồi tưởng lại, “Khi đó, chúng ta còn chưa biết phu thê làm thế nào mới có con. Sau này, chúng ta trưởng thành, về sau nữa, chúng ta viên phòng… Ta vẫn ngóng đợi lại chờ mong, chờ bụng nàng có động tĩnh. Ở trong lòng ta, đứa con của bọn họ không phải là con của ta, chỉ có con của ta và nàng mới là con của ta. Ta vô cùng mong mỏi một ngày có thể thật sự trở thành phụ thân.”

“Nhưng mà…” Hắn phẫn nộ, thất vọng rồi xót xa, “Nhưng mà căn bản nàng không muốn sinh ra con của chúng ta, nàng vẫn coi ta như một đứa nít ranh mà mặc sức đùa giỡn.”

Ta khẽ nói: “Chuyện này… có thể là hiểu lầm thôi. Chắc là đại phu đưa nhầm thuốc cho ta rồi, chàng chờ ta một lát, ta đi tìm cái tên lang băm kia tính sổ ngay đây…”

“Haha!” Hắn cười, “Mấy năm nay, có phải ta đã nuông chiều nàng quá rồi hay không? Nàng không muốn tiền cung cùng ta, ta đã đồng ý với nàng. Nàng không muốn làm phi tử của ta, ta cũng đồng ý. Hiện tại, ngay cả hài tử của ta nàng cũng không nguyện ý sinh ra, có phải nàng muốn rời bỏ ta hay không? Có lẽ một ngày nào đó, nàng lại đột nhiên biến mất, đến cuối cùng ta không thể tìm thấy nàng nữa!”

Ta cười khổ: “Phu thê? Thần Lãng, từ lâu chúng ta đã không còn là phu thê, chàng vẫn chưa chịu thừa nhận điều này sao?”

Hắn lập tức bùng nổ, “Thừa nhận cái gì? Nàng là thê tử của ta! Chúng ta đã đồng ý ở bên nhau đến năm tám mươi tuổi, nàng muốn chạy trốn trước sao? Từ nay về sau, ta sẽ không dung túng cho nàng nữa! Hồi cung cùng ta!”

Ta vẫn còn muốn vùng vẫy lần cuối, hắn nói: “Nàng muốn kháng chỉ?”

Đây là lần đầu tiên hắn dùng quyền uy của Hoàng đế để áp chế ta.

Ta còn có thể nói cái gì đây?

Ta ngồi trên xe ngựa, chưa đi được bao xa đã nghe thấy một tiếng động lớn. Ta mở cửa sổ xe nhìn lại thì thấy mái tranh của mình đang bị tháo dỡ.

Nhà của ta, đã bị phá bỏ.

Xe tiến vào hoàng cung, tiến vào hậu cung sâu thăm thẳm, nơi mà vô số nữ nhân khao khát nhưng lại là nơi ta muốn tránh thật xa.

Suốt quãng đời còn lại của mình, ta đã không thể rời khỏi nơi này nữa.