Chương 6 - Quay Về Ngày Định Mệnh
Quay lại chương 1 :
Ba năm thoáng chốc trôi qua tôi tốt nghiệp cao học rồi vào làm cho một công ty nước ngoài. Chưa đầy một năm đã được thăng lên vị trí quản lý.
Chỉ không ngờ lại gặp Trần Tuấn trước cổng công ty.
Anh ta mặc một bộ vest rộng thùng thình, đã béo lên khá nhiều, tóc cũng lưa thưa, nhìn không còn chút dáng vẻ sáng sủa như mấy năm trước.
Thấy tôi, anh ta thoáng sững người, mắt lập tức sáng lên.
Tôi cúi đầu nhìn xuống – trong lòng hiểu ngay.
Mấy năm nay tôi không chỉ chăm học mà còn chú ý chăm sóc bản thân. Tôi đi tập thể dục, đi du lịch, học trang điểm, phối đồ. Bạn bè ai cũng khen tôi bây giờ trẻ trung, khí chất còn hơn cả thời đại học.
Trần Tuấn nheo mắt, rồi bất chợt nở nụ cười mỉa mai:
“Cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi à? Học đến thành mọt sách luôn rồi nhỉ. Ăn mặc trông có vẻ ra dáng lắm, nhưng cuối cùng cũng đến cùng công ty với tôi để xin việc thôi?”
Tôi hơi ngẩn ra, lúc đó mới nhận ra — anh ta tưởng tôi cũng đến để dự phỏng vấn.
Thấy tôi im lặng không đáp, anh ta càng được thể châm chọc:
“Sao? Không dám nhận à? Đừng giả vờ nữa, tôi thấy hết rồi – đơn xin việc trên tay cô đấy.”
“Hồi đó coi thường tôi vì tôi bị cụt tay, chia tay với tôi, giờ thì sao? Chẳng phải vẫn như tôi, thậm chí còn chẳng bằng!”
Tôi nhíu mày nhìn bản sơ yếu lý lịch trong tay – đúng là của tôi thật. Nhưng tờ này tôi chỉ mang theo để cho thực tập sinh mới mượn tham khảo thôi.
Hơn nữa… hôm nay tôi chính là một trong các giám khảo phỏng vấn.
Trần Tuấn thì ngẩng cao đầu, không thèm nhìn tôi, tự tin sải bước đi thẳng vào công ty.
8
Trong phòng phỏng vấn, rất nhanh đã đến lượt Trần Tuấn.
Khác hẳn với bộ dạng hống hách lúc đứng ngoài công ty đối mặt với tôi, vừa bước vào phòng, anh ta đã cúi rạp người, lưng khom, gương mặt đầy nịnh nọt.
Không biết học từ đâu, anh ta còn xách theo một bình trà, bước vào liền rót nước từng người, phát sơ yếu lý lịch từng bàn một.
Chỉ có một tay nên việc rót trà trở nên lúng túng, cộng thêm tâm trạng gấp gáp khiến anh ta trông vô cùng luộm thuộm, lúng túng.
“Các sếp vất vả rồi, cứ từ từ xem hồ sơ, vừa uống trà vừa đọc không vội ạ.”
Tất cả các giám khảo đều nhíu mày theo bản năng.
Nhưng Trần Tuấn cứ như không nhìn ra điều đó, vẫn tiếp tục rót trà, cho đến khi rót đến trước mặt tôi.
“Ê, sếp cẩn thận nóng đấy ạ!”
Tôi nhìn cái lưng đang khom xuống của anh, gõ nhẹ lên bàn:
“Trần Tuấn, mời anh về chỗ ngồi.”
Lưng anh lập tức thẳng dậy, cả người giật bắn, trợn mắt ngạc nhiên:
“Hồ Ý? Sao cô lại ở đây?!”
Tôi cong nhẹ môi, điềm tĩnh nói:
“Tôi là giám khảo hôm nay.”
Sắc mặt Trần Tuấn lập tức đông cứng, trắng bệch:
“Sao có thể! Cô mới tốt nghiệp được một năm, sao có đủ tư cách ngồi ở đây?!”
Nói rồi, anh ta lao đến, đập mạnh tay xuống bàn. Bảo vệ lập tức ập vào kéo anh ta ra ngoài.
Tan làm buổi tối, tôi không ngờ Trần Tuấn vẫn đứng ở cổng công ty, bên cạnh anh ta còn có một bóng dáng quen thuộc — Lý Sơ Sơ.
Vừa thấy tôi, cô ta lập tức xông tới, giọng đầy sửng sốt:
“Cô thật sự là quản lý ở công ty này à?!”
“Tôi không tin! Cô lấy thẻ nhân viên ra cho tôi xem!”
Giọng Lý Sơ Sơ lớn đến mức thu hút không ít người xung quanh dừng lại nhìn.
Trần Tuấn thì mặt đỏ bừng rồi tái xanh như thể không chịu nổi nữa, kéo cô ta lại:
“Được rồi, thấy rồi thì về đi! Đừng có đứng đây gào thét nữa!”
Nhưng Lý Sơ Sơ hất mạnh tay ra, vừa khóc vừa la lối:
“Tôi không! Trần Tuấn, anh là đồ vô dụng! Cô ta làm được quản lý, còn anh đến phỏng vấn cũng không qua nổi! Anh muốn bẽ mặt tôi đến mức nào nữa hả?! Anh đúng là thứ phế vật!”
Cô ta vừa gào vừa đấm đá Trần Tuấn, có người xung quanh đã bắt đầu lấy điện thoại ra quay clip.
Trần Tuấn không cản nổi cô ta, chỉ cúi đầu im lặng, sắc mặt ngày càng khó coi, còn Lý Sơ Sơ thì càng chửi càng lớn.