Chương 7 - Quay Về Ngày Định Mệnh

Vài phút sau, Trần Tuấn đột nhiên phát điên, dùng sức đẩy mạnh cô ta ngã xuống đất:

“Đủ rồi! Cô còn muốn điên tới mức nào nữa?!”

“Nếu năm đó không phải vì cứu cô, tôi đâu có mất tay! Nếu không vì chuyện đó, giờ tôi đã sống sung sướng ở trường đại học danh tiếng rồi! Lý Sơ Sơ, đến cuối cùng cô còn dám đổ lỗi cho tôi?! Cô đúng là con đĩ thối tha!”

Anh ta như thể cuối cùng cũng trút hết mọi uất ức tích tụ nhiều năm, cả người run rẩy, rồi hét to:

“Đúng! Năm đó tôi không nên xông vào! Đáng lẽ tôi không nên! Tôi cũng từng là người ngồi ở vị trí cao! Cuộc đời tôi đã bị cô hủy hoại hết rồi!!”

Lý Sơ Sơ chống tay ngồi dậy, mắt đỏ rực, gằn giọng mỉa mai:

“Là tôi bắt anh xông vào à? Là anh tự lao vào đấy chứ! Liên quan gì đến tôi?!”

“Mấy năm nay tôi ở bên cạnh anh đã là nể mặt lắm rồi! Tôi còn tưởng anh sẽ gượng dậy được, kết quả đến cái túi tôi muốn mua cũng không mua nổi! Anh đúng là đồ vô dụng!”

Trần Tuấn tức đến phát run:

“Vô dụng?! Người khác nói thì được, nhưng cô thì không có tư cách!”

“Nếu không vì cô, nếu không vì cô thì tôi đã có một tương lai sáng lạn rồi!!”

Nói rồi, anh ta rút từ túi áo ra một con dao gập, lập tức lao về phía Lý Sơ Sơ!

Lý Sơ Sơ vốn đang còn giận dữ, vừa thấy con dao lập tức hoảng sợ, quay người bỏ chạy nhưng chân mềm nhũn không bước nổi.

Mắt thấy lưỡi dao sắp đâm vào bụng cô ta, một người qua đường bất ngờ lao tới, tung cú đá khiến Trần Tuấn ngã văng ra.

Trần Tuấn lập tức bò dậy định phản công, tay trái cầm dao định lao lên, nhưng nhanh chóng bị người kia khống chế gọn gàng.

Anh ta bị đè xuống đất, mặt mũi bầm dập, miệng vẫn thì thào không ngừng:

“Nếu được làm lại một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không xông vào phòng thí nghiệm đó…”

“Nếu được làm lại một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không xông vào…”

Tôi đứng bên cạnh nhìn anh ta, cảm xúc ngổn ngang.

Rõ ràng chuyện này là điều mà kiếp trước Trần Tuấn đã hối hận cả đời.

Anh từng bóp cổ tôi, ánh mắt nghiêm túc mà lạnh lẽo:

“Nếu có cơ hội làm lại, tôi nhất định sẽ không nghe lời cô, tôi sẽ xông vào cứu Sơ Sơ!”

Vì vậy, ở kiếp này, tôi đã buông tay, không ngăn anh lại — thế mà cuối cùng, anh ta vẫn hối hận.

9

Sau chuyện đó, tôi tưởng rằng cả hai người kia cuối cùng cũng sẽ yên phận, ai ngờ đến Tết, mẹ Trần Tuấn lại tự tiện chạy đến nhà tôi.

Vừa mở cửa, người phụ nữ trung niên đã không khách sáo gì, xông thẳng vào phòng khách rồi nằm phịch xuống ghế sô pha, đảo mắt nhìn tôi từ đầu đến chân:

“Ôi chà, Tiểu Hồ giờ thành đạt rồi ha, nhìn người toàn mặc hàng hiệu nha.”

Tôi nhíu mày:

“Dì đến có chuyện gì ạ?”

Bà ta đảo tròn con mắt, đột ngột đập đùi khóc ầm lên:

“Trần Tuấn nhà dì giờ coi như xong rồi, mất một cánh tay, giờ lại té gãy cả chân, giờ thì đúng là phế nhân thật rồi!”

Tôi thản nhiên đáp:

“Anh ta bệnh thì đi chữa, dì nói với cháu thì có ích gì?”

Nghe xong, bà ta lập tức nín khóc, đổi sang giọng trách móc the thé:

“Con bé này sao vô lý thế hả?”

“Dù gì thì con cũng từng yêu Trần Tuấn năm năm trời, nó đối xử với con tốt thế cơ mà, sao con có thể vong ân bội nghĩa? Năm đó con trơ mắt nhìn nó lao vào biển lửa, không những không ngăn mà còn khuyến khích! Ai biết trong lòng con đang mưu tính cái gì!”

Tôi cau mày.

Chuyện đó đã qua bao nhiêu năm rồi?

Lúc xảy ra chuyện cũng đâu thấy họ đến làm ầm lên, giờ lại tự nhiên chạy tới làm loạn?

Tôi nghĩ một lúc là hiểu ngay — không phải vì thấy tôi sống tốt nên tới kiếm chuyện, giở trò ăn vạ đòi tiền đấy chứ?

Nghĩ vậy, tôi giả vờ không hiểu:

“Cánh tay của Trần Tuấn mất từ bao năm trước rồi, có làm gì cũng đâu hồi phục được. Giờ dì tới đây là muốn gì?”

Ánh mắt bà ta lóe lên, lập tức đổi giọng ngọt xớt, bước tới nắm tay tôi:

“Tiểu Hồ à, Trần Tuấn thật sự khổ lắm rồi, mà con giờ thì khác hẳn rồi, trưởng thành thành đạt quá… Dì chỉ xin con giúp chút, đưa cho Trần Tuấn 500 triệu thôi, như vậy đâu có quá đáng?”

Quả nhiên là vậy!

Tôi lập tức lạnh mặt, hất tay bà ta ra, giận dữ quát:

“Năm trăm triệu? Dì nghĩ tôi bị điên hay là tự mình hoang tưởng tiền rơi từ trên trời?”

Bà ta trừng mắt, ngay lập tức ngã phịch xuống đất, vừa lăn vừa gào:

“Năm trăm triệu thì sao? Trần Tuấn đã bên con năm năm trời, năm năm tuổi xuân chẳng đáng năm trăm triệu à?”