Chương 5 - Quay Về Ngày Định Mệnh

Hồi đó tôi thật sự tin rằng “tình yêu có thể vượt mọi chông gai”. Giờ nghĩ lại chỉ thấy mình quá ngu ngốc. Càng yêu mù quáng bao nhiêu thì sau này đi làm càng vỡ mộng bấy nhiêu.

Bằng cấp thật sự là tấm vé thông hành. Với một sinh viên từ trường dân lập, cơ hội gần như bằng không.

Giờ được làm lại từ đầu, tôi quyết tâm bù đắp cho chính mình bằng cách thi cao học, nâng cao trình độ.

Những ngày ôn thi trôi qua rất nhanh. Trên mạng có người ví von việc học cao học giống như một người giặt đồ trong căn phòng tối – bạn không biết đã giặt sạch chưa, nên chỉ có thể giặt đi giặt lại mãi.

Ban đầu đọc thì thấy chẳng có gì, đến khi thật sự trải qua mới thấy câu đó đúng đến đáng sợ.

May mà tôi vẫn còn chút nền tảng, đủ để kiên trì đến cùng – và cuối cùng tôi đậu được vào ngôi trường mà mình ao ước.

Tết năm đó, mẹ tôi nhất định bắt tôi sang chúc Tết nhà Trần Tuấn.

Vì hai nhà ở cùng một chung cư, ba mẹ tôi trước đây rất hài lòng về Trần Tuấn – cậu con rể tương lai. Vậy nên khi tôi bất ngờ chia tay anh, họ tỏ ra vô cùng thất vọng, cứ lải nhải bắt tôi tìm cách nối lại.

“Yêu nhau năm năm rồi mà con nói bỏ là bỏ sao? Mẹ thấy con nghĩ quá nhiều, tự làm khổ mình thôi.”

“Người ta mới gặp chuyện lớn như vậy, con liền đòi chia tay, làm thế là không có đạo đức! Ít nhất năm nay cũng phải qua nhà người ta xin lỗi!”

Tôi bị mẹ kéo đi trong sự bất lực. Nhưng khi vừa đến nơi, lại phát hiện nhà Trần Tuấn đang ầm ĩ cãi nhau.

Trong phòng khách, Trần Tuấn giờ đã phát tướng thấy rõ, chỉ sau hai năm mà từ một chàng trai trẻ trung giờ trở nên nặng nề, khuôn mặt đầy dầu mỡ.

Bên cạnh anh là Lý Sơ Sơ, người gầy đi trông thấy, nét mặt có phần trưởng thành hơn, tóc nhuộm cam rực rỡ – chỉ có biểu cảm thì vẫn là dáng vẻ đáng thương quen thuộc như trước.

“Không phải chỉ là mười vạn tệ thôi sao? Ba mẹ giúp đỡ con trai mình thì có gì sai?”

“Ai khởi nghiệp mà không lỗ vốn? Ra ngoài hỏi thử xem ai không lỗ? Mấy chuyện này là quá bình thường, sau này con trả lại cho ba mẹ gấp mười, gấp trăm lần!”

“Ba mẹ không tin con sao? Người khác không tin thì thôi, nhưng ba mẹ là cha mẹ con mà! Chẳng phải nên vô điều kiện ủng hộ con sao?!”

Trần Tuấn vừa hút thuốc vừa gào thét đầy bực bội.

Tôi và ba mẹ vừa bước vào nhà thì thấy ngay cảnh này.

Vừa thấy tôi, mẹ Trần lập tức túm lấy tay tôi, vừa khóc vừa van nài:

“Ôi trời ơi, Tiểu Hồ à, con mau giúp tụi dì khuyên Trần Tuấn đi, nó đã thua lỗ mấy chục vạn rồi! Nhà mình cũng chỉ là gia đình bình thường, thật sự… thật sự không cáng nổi nữa rồi!”

7

Vừa thấy tôi, Lý Sơ Sơ liền cảnh giác ra mặt, dịu giọng nói:

“Dì ơi, con mới là con dâu tương lai của dì, có gì cứ nói với con là được mà.”

Tôi cúi đầu, rút tay ra khỏi tay mẹ Trần:

“Dì à, cháu với Trần Tuấn chia tay lâu rồi, chuyện nhà người khác cháu không tiện xen vào.”

Mẹ Trần nghe vậy thì ngồi bệt xuống đất mà khóc lóc thảm thiết, còn ba Trần thì đen mặt, giận dữ nói với Trần Tuấn:

“Đừng nói mười vạn, một vạn cũng không có đâu! Nếu mày còn coi tụi tao là cha mẹ, thì mau đi tìm việc tử tế mà làm, để tao với mẹ mày còn sống thêm vài năm nữa!”

Mẹ tôi từ lúc bước vào đã giật mình nên vẫn im lặng, lúc này mới cố chen lời, vội vàng giảng hòa:

“Ôi dào, thằng nhỏ cũng chỉ là muốn kiếm nhiều tiền về hiếu thảo với ba mẹ thôi mà. Tết nhất rồi, đừng cãi nhau nữa.”

Nhưng Trần Tuấn vẫn không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi:

“Mọi người đều coi thường tôi! Chỉ vì tôi là người tàn tật nên không ai coi tôi ra gì hết!”

“Nếu đã không ai giúp thì tôi đi! Rồi sẽ có ngày mọi người phải nhìn tôi bằng con mắt khác!”

Lý Sơ Sơ ở bên cạnh vội an ủi:

“Anh Tuấn, còn có em mà, em sẽ luôn bên anh.”

Trần Tuấn gật đầu:

“Đúng, anh còn có em!”

“Đã không ai dung nạp tụi mình ở đây thì chúng mình đi!”

Nói xong, Trần Tuấn kéo Lý Sơ Sơ rời đi. Trước khi đi, cô ta còn quay lại liếc tôi một cái đầy khiêu khích, như thể đang khoe khoang rằng Trần Tuấn đã hoàn toàn thuộc về cô ta.

Mẹ Trần lăn ra sàn, vừa khóc vừa mắng:

“Tất cả là do con tiện nhân kia! Nếu không vì nó, Trần Tuấn nhà tôi đâu mất tay, đâu ra nông nỗi này!”

Rồi bà quay sang nhìn tôi và mẹ tôi:

“Vẫn là Tiểu Hồ năm đó bên Trần Tuấn mới tốt…”

Mẹ tôi nghe thế thì rùng mình, cười gượng gạo, vội kiếm cớ kéo tôi về.

Về đến nhà, bà vừa đấm ngực vừa thở phào, mừng như trút được gánh nặng:

“May mà con chia tay nó rồi!”

Chương 6 tiếp :