Chương 6 - Quay Về Ngày Định Mệnh
Đọc từ đầu:
“Mẹ, đây là hai mươi triệu. Mẹ cầm đi, đưa Phí Phí ra ngoài ăn một bữa ngon.”
Trần Tú Hương nhận tiền xong thì sắc mặt dịu xuống thấy rõ, còn liếc Chu Khải Việt đầy khinh bỉ.
“Hừ! Vẫn là con dâu tôi rộng rãi, biết điều.”
Miệng bà ta thì nói vì muốn đòi lại công bằng cho cháu, nhưng thật ra lúc nào cũng là vì tiền.
Tiễn hai mẹ con họ đi rồi, Chu Khải Việt mới tỉnh hồn.
Phản ứng căng thẳng với Trần Tú Hương của anh ta ngày càng nghiêm trọng.
Tôi nhìn anh ta, giọng bình thản:
“Chu Khải Việt, mình ly hôn đi.”
Giữa hàng lông mày anh ta hiện rõ vẻ mệt mỏi, ánh mắt chứa đầy điều khó hiểu.
“Rời khỏi anh, em định đi đâu?”
“Nếu anh còn chút tình cảm với em, đừng chần chừ, cũng đừng lùi bước. Hãy để em đi.”
Chúng tôi đã cùng nhau đi đến bước này, nhưng tôi chỉ ước giá như chưa từng gặp anh.
Đồng tử Chu Khải Việt co lại, giọng trầm xuống:
“Thanh Nguyệt, em thật sự muốn rời xa anh đến vậy sao?”
Giờ đây, anh ta ngày càng trở nên cố chấp, bám víu.
Kiếp trước anh không bảo vệ được tôi, kiếp này tôi cũng không còn cần anh nữa.
9
Trần Tú Hương gây náo loạn một trận ở công ty khiến ai nấy đều xì xào bàn tán sau lưng tôi.
Chuyện tôi được cử đi Úc công tác bị đồn thổi khắp nơi.
Dù năng lực của tôi là điều ai cũng thấy rõ, nhưng họ lại thích tin rằng tôi đã leo lên giường Giám đốc Triệu để lấy được suất đi ấy.
Có vẻ như nghĩ vậy sẽ khiến họ cảm thấy dễ chịu hơn.
Giám đốc Triệu cũng vô cớ bị kéo vào vũng nước đục này, thật oan uổng.
Tôi tìm ông để nói lời xin lỗi và kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
Giám đốc Triệu chỉ nói:
“Thanh Nguyệt, chuyện gia đình thì nên cố gắng đừng mang vào công ty. Lời đồn lan nhanh, ảnh hưởng đến uy tín công ty cũng không hay.”
Tôi bỗng thấy tim mình như bị treo lơ lửng, lo sợ chuyện lần này sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sang Úc vào năm sau.
“Giám đốc Triệu, tôi hiểu rồi, tôi sẽ xử lý ổn thỏa.”
“Thanh Nguyệt, năng lực của cô ai cũng thấy rõ, suất đi tôi vẫn để dành cho cô. Nhưng về mặt thủ tục, vẫn phải giữ lại một suất dự bị, phòng khi có tình huống bất ngờ.”
Tối về đến nhà, vừa mở cửa ra, mùi rượu nồng nặc ập thẳng vào mặt khiến tôi buồn nôn.
Căn phòng ngổn ngang, chai bia vứt lăn lóc dưới sàn, không có nổi một chỗ đặt chân.
Hôm nay Chu Khải Việt không đi làm.
Thấy tôi về, anh ta ngẩng đầu lên, cười ngớ ngẩn với tôi.
Tóc bết dính, mắt thâm quầng, râu ria xồm xoàm, toàn thân bốc mùi rượu, trông thảm hại không thể tả.
Tôi thở dài, làm như không thấy anh ta.
Đeo khẩu trang vào, nhanh chóng dọn dẹp căn phòng bẩn thỉu.
Anh ta lắp bắp giọng lè nhè: “Thanh Nguyệt, mình rời khỏi chỗ này cùng nhau nhé?”
Tim tôi chợt thắt lại.
Anh ta ôm đầu khóc rưng rức, vừa nức nở vừa van xin:
“Thanh Nguyệt, anh không thể sống thiếu em, làm ơn đừng rời xa anh có được không…”
“Từ khi gặp em, anh mới cảm thấy mình là con người… xin em đừng bỏ rơi anh…”
Nghe những lời đó, tôi không hề mảy may lay động.
Vì tôi đã nghe những câu như thế quá nhiều lần rồi.
Trước đây tôi từng nghĩ mình có thể cứu lấy anh ta, nhưng kết quả thì sao?
Người đã rơi vào bùn thì chỉ có thể tự kéo mình ra.
Muốn giúp người, trước hết phải buông cái tâm cứu rỗi người khác đi. Nếu không, sẽ bị kéo chìm cùng họ.
Thấy tôi không phản ứng gì, Chu Khải Việt bắt đầu mất kiểm soát, từ khóc lóc van xin chuyển sang cười như kẻ điên.
Bộ dạng của anh ta lúc này vừa lạ lẫm vừa đáng sợ.
Đêm đó, Trần Tú Hương gọi điện nói Chu Phí Phí sắp sinh, bảo tôi đến bệnh viện đóng viện phí.
Chu Khải Việt say bí tỉ, tôi gọi mấy tiếng cũng không dậy nổi.
Tới bệnh viện, tôi thấy quần Chu Phí Phí ướt sũng, như thể vừa tè ra quần.
Cô ta vịn tường, gương mặt méo mó vì đau đớn.
Khi tôi nhìn rõ mặt cô ta thì không khỏi giật mình.
Trông cô ta còn tệ hơn cả lần trước gặp, đã hoàn toàn mất đi vẻ trẻ trung của mình, mà giống hệt phiên bản mười năm trước của Trần Tú Hương.
Tiếng chửi rủa của Trần Tú Hương vang vọng khắp hành lang, mà vì đang đêm nên càng rõ ràng hơn.
m thanh khàn khàn, sắc lẹm như dao cắt từng nhát vào tim người nghe.
“Đẻ có tí mà cũng phải vào viện, mày yếu đuối tới cỡ nào vậy hả?!”
“Tiền không phải lá rụng ngoài đường, mày tưởng mày đáng để tao vứt tiền vào bệnh viện hả?!”
“Con vô tích sự! Tao sao lại đẻ ra cái thứ như mày chứ!”
Chu Phí Phí chưa từng đi khám thai, nên trước khi sinh phải làm các xét nghiệm cơ bản.