Chương 5 - Quay Về Ngày Định Mệnh
Dạo trước, Trần Tú Hương ngang nhiên đến tìm Chu Khải Việt đòi tiền, nói rằng đứa bé mang họ Chu, nên anh ta phải có trách nhiệm lo chi phí khám thai, dinh dưỡng, đủ thứ.
Sau khi lấy được tiền, bà ta lập tức xách vali đi du lịch, bỏ mặc Chu Phí Phí ở nhà một mình.
Thật ra ở một mình, cô ta còn thấy dễ thở hơn là ở cùng Trần Tú Hương.
Nhưng lại sinh tật hút thuốc uống rượu.
Cô ta không có việc làm, thỉnh thoảng Chu Khải Việt lại cho ít tiền tiêu.
Nhưng cô ta toàn đem tiền đó tiêu vào thuốc lá và rượu, bữa đói bữa no, cũng không đi khám thai.
Tôi biết, hôm nay mà không cho tiền thì mai mốt cô ta lại tìm đến.
Tôi đưa cho cô ta ba chục triệu.
Đằng nào cô ta cũng còn ôm mộng ảo về Lưu Tuấn Minh, thì cứ để cô ta mơ tiếp đi.
“Phí Phí, chị cho thêm mười triệu nữa là để em mua gì đó bồi dưỡng. Đã quyết định giữ con rồi thì phải có trách nhiệm với con chứ.”
Chu Phí Phí rối rít cảm ơn:
“Vâng, chị dâu, em hiểu rồi. Đợi em sinh con xong, anh Minh nhất định sẽ quay về tìm em. Dù sao đây cũng là con ruột của ảnh, ảnh sẽ không bỏ rơi nó đâu.”
Vài ngày sau, Trần Tú Hương dẫn theo Chu Phí Phí đến công ty tôi.
Bà ta chống nạnh, chỉ tay vào mặt lễ tân mắng chửi:
“Tôi đến tìm con dâu tôi – Niên Thanh Nguyệt! Nó quyến rũ trai lạ trong công ty các người, mau gọi đôi cẩu nam nữ đó ra đây cho tôi!”
“Phí Phí, con nói mày thấy mặt thằng gian phu rồi đúng không? Ngồi đây mà nhận mặt từng đứa cho tao!”
“Hôm nay tao phải lôi cổ nó ra bằng được!”
Khi tôi xuống tới nơi, lễ tân đã khóc như mưa vì bị dọa.
Trần Tú Hương đứng đó, gân cổ chửi lớn:
“Niên Thanh Nguyệt, cái thứ lẳng lơ nhà cô đâu rồi? Gã đàn ông kia đâu? Cướp chồng người ta mà còn không dám ló mặt hả?!”
Tôi liếc nhìn Chu Phí Phí — từ đầu tới cuối cô ta chỉ cúi gằm mặt, không dám nhìn tôi lấy một lần.
“Nhìn cái gì mà nhìn?! Không nhờ Phí Phí bắt gặp thì đầu con trai tôi mọc cỏ đầy rồi!”
Trần Tú Hương là loại người càng giải thích càng được thể làm tới.
Theo logic của bà ta, chỉ có ai “có tật giật mình” mới cần phải thanh minh.
Tôi cố gắng kiềm chế cơn giận, không đáp lại câu nào.
Xung quanh đã có một đám người tụ lại xem như trò cười.
8
Ngay cả bảo vệ cũng không kéo được bà ta ra ngoài, ai mà đến gần là bà ta lập tức nằm sõng soài giữa sảnh, dang tay dang chân như hình chữ đại.
Cuối cùng, lại là bốn anh công an đến khiêng bà ta đi như khiêng lợn.
Tôi gọi điện cho Chu Khải Việt, bảo anh ta lập tức về nhà xử lý.
Trong lúc chờ đợi, Trần Tú Hương vẫn không ngừng chửi rủa om sòm:
“Mấy người đúng là đồ rẻ rách, sống không thể thiếu đàn ông một ngày!”
“Cái thứ đó khiến mấy người sung sướng đến vậy sao?!”
“Tôi khinh!”
Bình thường mắng Chu Phí Phí là thế, nhưng bây giờ những lời cay độc ấy lại nhắm vào tôi.
Trên mặt Chu Phí Phí hiện rõ vẻ đắc ý không che giấu nổi.
Cô ta sống khổ sở thì cũng không muốn người khác được sống yên ổn.
Tôi vờ như không nghe thấy lời của Trần Tú Hương.
Nếu cứ đôi co với bà ta, ai biết được bà ta sẽ làm ra chuyện gì kinh khủng hơn nữa khi mất kiểm soát.
Vừa thấy Chu Khải Việt bước chân vào nhà, Trần Tú Hương liền lao đến tát anh ta hai cái như trời giáng.
Tôi chết lặng.
Chu Khải Việt cũng bị đánh đến choáng váng.
“Chu Khải Việt, mày cũng là đồ vô dụng giống thằng cha chết tiệt của mày hả? Vợ mày sắp bị người ta cướp mất mà còn ngơ ngác chẳng biết gì!”
“Mày là đàn ông mà ngay cả vợ cũng giữ không nổi, em gái bị người ta lừa cũng chẳng nói nổi một câu. Sống như mày thì sống làm gì nữa? Chết quách cho rồi!”
“Biết bao nhiêu người đáng chết không chết, sao mày lại không đi chết cho xong?!”
“Đồ khốn nạn! Đồ súc sinh!”
“Cưới vợ rồi là quên mẹ! Hỏi xin tiền thì mặt nặng mày nhẹ! Để xem hôm nay tao không dạy lại mày mới lạ!”
Mắt Chu Khải Việt đỏ ngầu, mặt trắng bệch, ánh mắt đầy sợ hãi, môi run lẩy bẩy như đang chìm trong ký ức đau đớn nào đó.
Mỗi lần Trần Tú Hương nổi điên, anh ta đều như vậy.
Trần Tú Hương càng nhìn càng điên tiết, túm lấy cái ghế gần đó đập thẳng vào người con trai.
Chu Phí Phí đứng một bên vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem kịch, khóe môi nhếch lên cười đầy ẩn ý.
Cô ta bây giờ càng ngày càng giống Trần Tú Hương.
Chu Khải Việt bị nện một cú cũng không phản kháng.
Cứ để Trần Tú Hương phát tác thế này, tôi sợ lát nữa lửa sẽ bén sang người mình.
Tôi lạnh lùng lên tiếng:
“Mẹ, Giám đốc Triệu là sếp của con, chuyện này Khải Việt biết rõ.”
“Con với anh ấy chỉ là đồng nghiệp đơn thuần.”
“Phí Phí sắp sinh rồi, mẹ còn dẫn con bé đến đây làm loạn. Trong bụng cô ấy là cháu đích tôn của mẹ đấy.”
Nói rồi tôi vào phòng, lấy một phong bì đưa cho bà ta.
Chương 6 tiếp: