Chương 7 - Quay Về Ngày Định Mệnh
Cô ta ôm bụng, giọng yếu ớt nói:
“Chị dâu, cho em xin thêm năm chục triệu nữa… Anh Minh nói ảnh bị người ta bắt cóc, chỉ cần có tiền chuộc, ảnh sẽ quay về đón em và con… ảnh vẫn luôn nhớ đến tụi em…”
Trong mắt cô ta giờ đây chỉ còn tuyệt vọng, chút hy vọng mong manh ấy cũng chỉ là do cô ta tự dối lòng mà dựng nên.
Ba chục triệu lần trước tôi đưa, cô ta không giữ lại một đồng, dồn hết gửi cho Lưu Tuấn Minh.
Cô ta hy vọng tràn trề vào lần xuất hiện tiếp theo của anh ta.
Trước khi lấy được tiền, Lưu Tuấn Minh liên tục rót mật vào tai cô ta bằng những lời ngọt ngào.
Nhưng “kẹo bọc thuốc độc” thì vẫn là thuốc độc.
Lấy được tiền xong, hắn lập tức trở mặt, mặc kệ sống chết.
Chu Phí Phí thì đã hoàn toàn rơi vào bẫy.
Giờ đây, chiêu cũ được hắn dùng lại lần nữa, và cô ta vẫn tiếp tục bị lừa.
10
Trời vừa hửng sáng, đứa bé chào đời.
Là một bé gái.
Cân nặng chưa đến 2kg, tình trạng rất xấu, vừa sinh ra đã phải chuyển thẳng vào phòng NICU.
Trong suốt thai kỳ, Chu Phí Phí hút thuốc, uống rượu, lại không bổ sung dinh dưỡng đầy đủ.
Đứa bé bị hở hàm ếch nghiêm trọng, tim và thận cũng không phát triển đầy đủ.
Giấy báo nguy của bác sĩ liên tục được gửi ra từng tờ một.
Chu Phí Phí máy móc ký tên, ánh mắt trống rỗng nhưng vẫn dán chặt vào cửa phòng bệnh.
Cô ta vẫn còn ảo tưởng rằng Lưu Tuấn Minh sẽ từ trên trời rơi xuống.
Tiếng chửi rủa của Trần Tú Hương vẫn chưa dừng lại, lời lẽ ngày càng độc địa và cay nghiệt hơn.
Tôi thức trắng cả đêm, mệt mỏi lê tấm thân rã rời về nhà, lúc đó đã là mười giờ sáng.
Chu Khải Việt đã dậy.
Anh ta ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ, không khác gì mọi ngày.
Cứ như chuyện tối qua tôi thấy anh ta sa đọa, bệ rạc chỉ là ảo giác của riêng tôi.
Anh ta cười tươi kéo tôi lại bàn ăn, hai tay đặt nhẹ lên vai tôi, dẫn tôi ngồi xuống ghế.
Trên bàn là bữa sáng thịnh soạn, đầy đủ những món tôi thích.
Tôi kể lại chuyện của Chu Phí Phí cho anh ta nghe.
Chu Khải Việt chỉ gật đầu, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Phản ứng đó khiến tôi sững sờ – đó là em gái ruột và cháu gái của anh ta kia mà!
Bữa sáng đầy ắp món ngon và nụ cười của Chu Khải Việt khiến tôi lạnh cả người.
Chu Khải Việt vẫn cười:
“Thanh Nguyệt, anh đã suy nghĩ kỹ rồi, anh đồng ý ly hôn.”
“Những năm qua là anh kéo em xuống, em xứng đáng có được cuộc sống tốt hơn.”
Sự dứt khoát của anh ta khiến tôi bất ngờ.
Nhưng khi nghĩ đến việc cuối cùng mình cũng có thể rời xa tất cả, cảm giác lạnh lẽo trong lòng cũng dần tan biến.
Sau khi Chu Khải Việt đồng ý ly hôn, tôi lập tức dọn ra khỏi nhà, toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc.
Suất đi Úc đã được xác định là của tôi.
Tôi phải bàn giao toàn bộ dự án hiện tại cho đồng nghiệp khác, đồng thời tranh thủ thời gian để tham gia đào tạo, tìm hiểu tình hình bên Úc.
Mỗi ngày đều bận rộn tối mặt tối mũi.
Không ngờ, thời gian trôi qua nhanh như vậy, tôi và Chu Khải Việt đã hết thời gian “chờ ly hôn”.
Cầm tờ giấy ly hôn trong tay, tôi mới thực sự cảm thấy như được tái sinh.
Chu Khải Việt vẫn bình thản như cũ, tỏ ra rất nhẹ nhàng.
“Thanh Nguyệt, tuy không còn là vợ chồng, nhưng sau này vẫn có thể làm bạn.”
Tôi chỉ khẽ gật đầu.
Nhưng trong lòng tôi lại nghĩ: Chu Khải Việt, đừng bao giờ gặp lại nhau nữa, tôi muốn tránh xa anh càng xa càng tốt.
Tối hôm đó, Chu Phí Phí bất ngờ đứng chờ tôi ở cổng khu chung cư.
Ngoài Chu Khải Việt ra, không ai biết tôi có nhà ở đây, càng không ai biết tôi đã dọn ra ngoài sống một mình.
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì, cô ta đã quỳ “phịch” xuống trước mặt tôi.
Cô ta vừa khóc lóc vừa thề thốt:
“Chị dâu, em xin chị, cho em vay năm mươi triệu, thật sự là lần cuối cùng rồi! Nếu không có tiền, anh Minh sẽ không quay về được!”
Cô ta hoàn toàn sa lầy trong ảo tưởng, không thể thoát ra.
Tóc Chu Phí Phí rối bời, người gầy nhom như xác khô, trông chẳng khác gì một bà điên.
Tôi bình thản nói:
“Phí Phí, đừng gọi tôi là chị dâu nữa. Tôi đã ly hôn với anh cô rồi. Từ giờ, chuyện của cô, đừng tìm đến tôi nữa.”
Nghe vậy, Chu Phí Phí sững người, ánh mắt trở nên kỳ quái, xen lẫn hung dữ:
“Chị muốn bỏ rơi bọn em sao?”
Tim tôi khẽ run lên, lập tức nhớ lại ánh mắt của Chu Khải Việt khi nghe tôi nói muốn ly hôn.
Chu Phí Phí đột nhiên cười như điên:
“Tôi muốn xem chị có thể chạy được đến đâu!”
Nói rồi cô ta lao vào, túm chặt lấy áo tôi, lôi kéo điên cuồng.
“Tất cả là tại chị! Nếu không phải chị bảo tôi giữ đứa bé lại, thì anh Minh đã không bỏ đi!”
Cô ta bắt đầu nói năng lộn xộn, sau đó chuyển sang chửi bới loạn xạ, những lời y chang như Trần Tú Hương thường mắng chửi người khác.
Khoảnh khắc đó, tôi gần như không phân biệt nổi, người đứng trước mặt tôi rốt cuộc là ai – Chu Phí Phí hay Trần Tú Hương.
Bảo vệ nghe tiếng ồn chạy đến, kéo cô ta ra.
Cô ta bắt chước Trần Tú Hương, nằm xoài ra đất giang tay giang chân thành hình chữ đại.
Cuối cùng vẫn là bốn cảnh sát tới, khiêng cô ta đi như khiêng heo.
11
Lời của Chu Phí Phí khiến tôi thấy bất an.
Những ngày sau đó, tôi có cảm giác như mình bước hụt một bậc cầu thang, cả tuần cứ thấp thỏm không yên.
May mà mọi thứ vẫn yên ổn, tôi mới tạm thở phào.
Cứ nghĩ là bản thân đã nghĩ quá nhiều.
Công ty thông báo phía Úc yêu cầu phải sang sớm trước hai tháng, nghĩa là chỉ còn nửa tháng nữa là tôi phải bay.
Sau khi ly hôn, Chu Khải Việt thực sự không còn làm phiền tôi, Trần Tú Hương và Chu Phí Phí cũng hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Một ngày nọ, tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.
Chu Phí Phí nhập viện.
Ban đầu tôi không định can thiệp nữa, nhưng bác sĩ nói họ đã gọi cho Trần Tú Hương và Chu Khải Việt rồi.
Trần Tú Hương mắng bác sĩ té tát, còn bảo để Chu Phí Phí chết luôn ở bệnh viện cho xong, đừng hòng lừa bà ta tới đóng tiền.
Còn Chu Khải Việt thì đang đi công tác xa, không thể về kịp.
Cuối cùng, họ chỉ còn cách gọi cho tôi.